Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 62: Chương 62: HOAN ÁI BÊN BỜ BIỂN




Đảo Vô Danh, bãi cát bờ biển.

"A, thật thoải mái, có phải anh quyết định cưới tôi rồi phải không?"

Trên bãi cát, nằm dưới ánh mặt trời là một đôi nam nữ, cả hai người đều trần truồng nằm ở trên bờ cát làm việc mình thích làm, bộ dáng người phụ nữ rất đẹp, dáng người cũng không tệ, vòng một cũng cực kỳ đầy đặn.

Giờ phút này hai chân người phụ nữ cực kỳ mở rộng, cô nằm trên bờ cát, thừa nhận từng đợt rồi lại từng đợt cuồng dã mà người đàn ông mang đến.

Trong miệng cô liên tục hô to rất phóng đãng, cô càng hi vọng người đàn ông này có thể lấy mình.

Ba năm trước đây, lúc đó cô cùng bạn trai nghỉ phép đến đây, khi đi trên bờ biển bắt gặp ánh mắt của người đàn ông này cho tới bây giờ đã hoan ái với hắn, ánh mắt hắn vẫn đầy tà khí như vậy, yêu mị như vậy, cũng lập tức quyến rũ đi trái tim và linh hồn của cô.

Người đàn ông nhẹ nhàng cười với cô khiến cô lập tức không tự chủ được chạy

theo hắn, từ bỏ cả kỳ nghỉ phép cùng với bạn trai.

Đi tới đảo Vô Danh này, kỳ thật kỹ xảo trên giường của người đàn ông này quả thật quá tuyệt vời, khi đó cô mới hai mươi, mà bây giờ cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, ba năm, ba năm thời gian cô và người đàn ông này vẫn luôn ở cái đảo Vô Danh này sinh sống, cô đối với hắn là càng ngày càng thích, thích đến nỗi không cách nào tự thoát khỏi, cô nghĩ rằng chính mình đã thật sự hết cách rời khỏi hắn rồi.

Mà hình dáng khuôn mặt người đàn ông cũng không phải đặc biệt đẹp trai, nhưng lại có thể khiến cho cô sa vào sức quyến rũ không thể thoát khỏi.

Người phụ nữ tên là Hứa Mộng Phỉ, từ nhỏ cô đã luôn là một cô gái thích mơ mộng, cô có một người em gái tên là Hứa Mùi Thơm, nhỏ hơn cô một tuổi.

Hiện tại em gái và người nhà thế nào cô cũng tuyệt không quan tâm.

"Cưới cô? Cô cảm thấy cô có điều kiện gì đủ để cho tôi cưới cô? Cô không phải người tôi thấy đẹp nhất, hoàn cảnh gia đình cô cũng chỉ là thường thường bậc trung, trừ phi cô có thể giúp tôi hoàn thành một chuyện thì tôi sẽ lập tức cưới cô, mỗi ngày đều có thể cho cô an nhàn thoải mái như vậy, mặc sức tận hưởng cuộc sống."

Ngón tay người đàn ông nâng cằm của cô lên, đồng thời thân thể hắn cũng thân mật triền miên ở một chỗ với thân thể cô, hắn nhất định cho cô một khoái cảm mất hồn.

"A..., trời ạ, anh thật sự là quá tuyệt vời, việc kia, vậy anh cần tôi làm cái gì thì anh mới bằng lòng, đồng ý cưới tôi?"

Gương mặt mỹ lệ của Hứa Mộng Phỉ lóng lánh ánh sáng si mê điên cuồng, cô thật sự cực kỳ thích người đàn ông này, ở với hắn cực kỳ kích thích, so với hiện tại cũng rất tốt, bọn họ nằm ở trên bờ cát hoan ái, tắm rửa dưới ánh mặt trời, cùng trời đất dung hợp một chỗ, những thứ này Tần Trác Luân đều không thể cho cô, cho nên cô lựa chọn rời bỏ Tần Trác Luân là chính xác, nhưng cô cũng không có đề xuất chia tay với Tần Trác Luân, mà chỉ dùng một dạng giống như phương thức mất tích rời đi thôi.

"Người đàn ông này cô có nhận ra không, hắn chính là bạn trai trước Tần Trác Luân của cô, tin tưởng cô cũng vô cùng hiểu biết và quen thuộc với hắn, hắn có từng ở trên giường cho cô trải nghiệm sự phóng đãng như này không, có cho cô hưởng thụ thể nghiệm mất hồn như này sao?"

* thể nghiệm : trải nghiệm về thể xác.

Hắn chỉ vào ảnh chụp người đàn ông trên màn hình máy tích xách tay của mình, Hứa Mộng Phỉ đương nhiên nhận ra được, làm sao cô có thể nhận không ra, lúc trước vì muốn hấp dẫn được Tần Trác Luân, cô cũng đã hao tốn không biết bao nhiêu khí lực rồi.

Chờ đến lúc cô thật sự quyến rũ được hắn, cũng trở thành bạn gái chính thức của hắn, thì cô lại chạy theo bồi bên người đàn ông này rồi.

Cô đúng là có lỗi với Tần Trác Luân, nhưng hiện tại người đàn ông này lại bảo cô đi đối phó với Tần Trác Luân, lấy của hắn thứ gì đó, thứ gì đó là cái gì?

"Muốn tôi lấy thứ gì đó của hắn? Đừng dừng lại, bất kể anh muốn tôi vì anh lấy cái gì, tôi đều nguyện ý. Mau cho tôi, cho tôi...."

Cô nín thở nhìn nơi thân thể hai người kết hợp một chỗ, bỗng nhiên anh ta lại bất động, anh ta đang suy nghĩ cái gì, là muốn khảo nghiệm cô sao?

Cặp chân trắng nõn mềm nhẵn kia và cánh tay cô lập tức vòng quanh eo người đàn ông, dạng chân trên người hắn chủ động hấp dẫn hắn, thế nhưng hắn vẫn không hề động đậy.

"Cô có biết hắn hiện tại như thế nào sao, lại vội vàng cái gì? Trước tiên cứ từ từ, trong tay tôi có một con cờ đã thất bại, tôi sẽ cho cô tới hoàn thành nhiệm vụ này cho tôi, mà trong tay tôi cô cũng đúng là một con cờ rất quan trọng, tôi đã cho cô ở lại đây ba năm, tiêu tốn ba năm, ở trên hòn đảo này cũng cho cô ba năm khoái hoạt, cũng đã đến lúc cô cho tôi một điểm hữu dụng rồi, nếu cô thành công, có khả năng tôi sẽ suy xét đến việc cho cô trở thành vợ của tôi, mà không phải chỉ làm quân cờ của tôi. Hôm nay cứ dừng ở đây, cô đi xuống đi."

Người đàn ông nói cực kỳ vô tình, mà biểu tình trên mặt lại thập phần dịu dàng, hắn vừa nói xong, ánh mắt lại trở nên băng lãnh vô cùng, buông lỏng tay ra nằm ở trên bờ cát nhắm mắt lại, muốn Hứa Mộng Phỉ lui ra.

*

Đột nhiên anh lại trở nên ân cần như vậy?

Tần Trác Luân biết cô đã thấy được mật mã, trong lòng cô nhất định cực kỳ vui vẻ rồi đây.

"Cái chìa khóa cô cứ bảo quản, những thứ văn kiện này còn có phần kế hoạch mới này cũng rất trọng yếu, giá trị lên đến vài trăm triệu. Cũng là cô phải bảo quản thật tốt."

* Trọng yếu : quan trọng và chủ yếu.

Anh giao chìa khóa đến tay cô, cố ý giả vờ như đang kiểm tra văn kiện và bản kế hoạch trong két sắt, lại cố ý cường điệu giọng nói thêm một chút về tầm quan trọng của bản kế hoạch kia.

"Trọng yếu như vậy sao lại để ở chỗ này, cái chìa khóa nếu tôi bảo quản rất có thể bị mất hay không? Anh không sợ tôi lấy những văn kiện trọng yếu và bản kế hoạch gì kia của anh đi bán cho công ty đối thủ của anh sao?"

Anh tín nhiệm cô như vậy khiến cho trong lòng Thiển Hạ lại bắt đầu có chút do dự khổ sở rồi.

Cô thật sự muốn giúp Vũ Tình sao?

Nhưng nếu như cô không giúp Vũ Tình thì một nhà Vũ Tình sẽ lập tức bi thảm rồi.

Cô đã nói qua việc mình sẽ giúp Vũ Tình, nếu như bây giờ ai đó cho cô một khoản tiền gì gì đó, nếu cô là Vũ Tình cô cũng không chịu, chưa nói đến việc cô cũng muốn làm việc đến nơi đến chốn, chỉ có cách lén lấy phần kế hoạch kia ra thôi, hoặc cô nghĩ nếu không có phần công tác này cũng có thể tìm phần công tác khác mà.

Ài, một bên là người đàn ông cô yêu quý, một bên là người thân của Vũ Tình?

Mà giữa cô và Vũ Tình cũng không có giao tình gì, cô thật sự muốn vì đó mà có lỗi với Tần Trác Luân sao?

Trong lòng Thiển Hạ rất loạn, cũng không quyết định được chủ ý nào.

Tần Trác Luân đều nhìn thấy mọi biểu tình của cô trong đáy mắt, anh cũng muốn biết rốt cục cô đứng về phía người nào bên kia, anh càng muốn biết tới cùng là ai muốn lấy phần kế hoạch của chính mình?

Trong lòng Tần Trác Luân còn có một tầng lo lắng khác, tầng lo lắng này cũng không có quan hệ đến Thiển Hạ, cảm giác của anh là không biết rõ lực lượng nào đang hoạt động ở xung quanh mình.

Người nào, là ai? Cảm giác này làm cho anh có chút phiền não mà anh hoàn toàn cũng không thích cảm giác như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.