Ninh Duệ Thần nhướng nhướng mày, "Cái này.... Là tín vật đính ước?"
Tín vật đính ước?
Vậy mà Ninh Duệ Thần cũng nghĩ ra được, bọn họ đã kết hôn được bao lâu rồi chứ!
"Anh sẽ luôn mang cái này bên người." Trong lúc Tô Duyệt còn đang ngẩn người, Ninh Duệ Thần tiến tới nói thầm bên tai Tô Duyệt.
Tinh thần của Ninh Duệ Thần có vẻ như rất tốt, kéo bàn tay nhỏ bé của Tô
Duyệt đi đến bãi đậu xe, "Xem biểu hiện hôm nay của em không tệ, ông xã
dẫn em về nhà thăm ông nội."
Đến nhà họ Tô, đẩy cửa ra, ông nội Tô vui vẻ nhìn Tô Duyệt, vẻ mặt thần bí.
Tô Duyệt đi tới bên cạnh ông cụ Tô ngồi xuống, "Ông nội, nhìn ông cười vui vẻ như vậy, có phải có chuyện gì tốt không, mau kể cho cháu gái nghe
đi."
"Cái con bé này, nếu đã về nhà, còn nhờ người khác mang quà
đến trước, thật là kiểu cách." Tô Lê Đông trách cứ nói, nhưng nét vui
sướng trên mặt lại không có cách nào che giấu được.
Nghi ngờ trong lòng Tô Duyệt càng tăng lên, nũng nịu kéo cánh tay Tô Lê Đông , "Ông nội, rốt cuộc là tặng quà gì vậy."
"Cái con bé này, lại còn muốn úp úp mở mở với ông." Ông nội Tô gõ vào đầu Tô Duyệt một cái, lấy một cái hộp tinh xảo từ đằng sau ra, thận trọng cầm
vật phẩm bên trong, hả hê nói, "Chẳng lẽ ấm tử sa này không phải cháu
nhờ người mang đến à?"
Trong lòng Tô Duyệt khẽ "lộp bộp" hai tiếng, không ngờ Thẩm Gia Dũng lại đưa đồ đến đây.
Rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì!
"Con bé này, bây giờ còn muốn trốn nợ sao?"
Tô Duyệt che giấu cảm xúc không vui trong lòng lại, nhìn vẻ mặt hưng phấn
ông nội, lời nói đến bên khóe miệng cuối cùng cũng nuốt xuống, "Ông nội, ông thích thì dùng đi, ấm tử sa này dù ngâm trà lâu nhưng vẫn lưu lại
hương của trà đấy, sau này nếu ông muốn uống rượu thì hãy uống trà đi."
"Đúng vậy đó ông nội, ông cũng đừng phụ tấm lòng của Tô Duyệt." Ninh Duệ Thần cũng đi tới dịu dàng nói nói, nhưng đôi mắt thâm sâu này lại như có như không liếc về phíaTô Duyệt, bàn tay đang nắm lấy tay cô lại lặng lẽ
buông ra.
"Ông nội, con đi làm cơm tối cho ông." Ninh Duệ Thần đứng lên đi vào bên trong phòng bếp.
Tô Duyệt vội vàng nói, "Ông nội, con đi giúp anh ấy."
Ông cụ Tô cũng không nói cái gì, để cho hai người đi, đôi vợ chồng trẻ mà, thích dính vào nhau cũng là chuyện bình thường.
Tô Duyệt chầm rãi đi vào, Ninh Duệ Thần đang rửa cà chua, chuẩn bị cắt thành từng miếng nhỏ.
Giữa vợ chồng kiêng kỵ nhất chính là hiểu lầm, còn tất cả nguồn gốc của việc không tin tưởng đều là vì hiểu lầm.
Mặc dù cô không khéo giải thích, nhưng cô càng không muốn sinh ra khoảng cách giữa hai người.
"Có phải muốn ăn cà chua không?" Ninh Duệ Thần dịu dàng hỏi, vẻ mặt này cũng không khác mấy với ngày thường.
Nhưng trực giác nói cho Tô Duyệt, lúc này, trong lòng của người đàn ông này đang rất không vui.
Bàn tay nhỏ của Tô Duyệt kéo áo anh nói, "Có phải anh tức giận rồi không?"
"Không có."
"Thật ra.... Cái ấm tử sa đó là Thẩm Gia Dũng đưa tới." Giọng của Tô Duyệt tự nhiên giải thích.
"Em nhìn trúng cái ấm tử sa này, nhưng nhân viên bán hàng lại nói cho em
biết cái ấm này đã có khách đặt rồi, nhưng lúc đó em không biết là Thẩm
Gia Dũng, nên mới nhờ cô ấy liên hệ với người đặt hàng, bởi vì em biết
ông nội nhất định sẽ thích cái ấm tử sa này, nhưng sau khi biết là Thẩm
Gia Dũng đặt hàng, em đã không còn muốn nó nữa rồi, em hoàn toàn không
ngờ rằng Thẩm Gia Dũng lại cho người đưa đến."
"Ừ." Ninh Duệ Thần lạnh nhạt đáp một tiếng, tay tiếp tục cắt cà chua, cắt hết một lượt rồi mà mí mắt cũng không nâng lên.
Nhìn dáng vẻ hờ hững của Ninh Duệ Thần, đột nhiên Tô Duyệt cảm thấy trong
lòng rất khó chịu, hôm nay cô còn vì anh mà ầm ĩ một trận với Ninh Thiến rồi, sao người đàn ông này lại chẳng hiểu cho cô chút nào thế!
Đối mặt với kẻ địch, cô có thói quen chọn lựa im lặng, nhưng khi đối mặt
với người thân của mình, một khi chiến tranh lạnh cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu sự ngột ngạt này khiến Tô
Duyệt nhất thời cảm thấy rất uất ức, hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền rơi
xuống.
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà, bắn lên
từng giọt bọt nước, lách tách lách tách, vang lên những tiếng vang rất
nhỏ.
Rốt cuộc Ninh Duệ Thần cũng xoay người, ngón tay thon dài
đặt lên khuôn mặt của cô muốn lau những giọt nước mắt trên mặt kia,
nhưng lại bị Tô Duyệt tránh đi.
Ninh Duệ Thần cũng không giận, dịu dàng nhìn Tô Duyệt, "Sao lại khóc?"
"Rõ ràng anh đang tức giận mà còn nói không, hơn nữa không phải em đã giải
thích với anh rồi sao, vậy mà anh vẫn lạnh nhạt với em như vậy!"
"Em không nói cho anh biết, là vì em cảm thấy chuyện này vốn không quan
trọng, hơn nữa.... Hơn nữa, cái tên Thẩm Gia Dũng này, em không bao giờ
muốn nhắc đến nó!"
Tô Duyệt vừa khóc vừa giải thích ngắt quãng,
Ninh Duệ Thần kiên nhẫn nghe xong, sau khi thấy Tô Duyệt không nói nữa,
lúc này mới lên tiếng.
"Tô Duyệt, em có nghĩ rằng chuyện em cảm
thấy không quan trọng ấy lại rất quan trọng với anh không. Em nói, em
rất ghét người khác giấu giếm em, rất ghét cảm giác biết được sự thật từ trong miêng người khác, mà anh cũng như thế, nhất là những chuyện có
liên quan đến em, anh càng muốn biết."
"Đây không phải là không
tin tưởng, ngược lại, anh rất tin tưởng em, nhưng khi biết Thẩm Gia Dũng gặp em, anh rất không thoải mái, nhưng lại không muốn giận em, bởi anh
biết, em không phải cố ý."
"Cho nên anh buồn không phải vì Thẩm Gia Dũng tặng ấm tử sa cho ông nội, mà là em giấu anh chuyện này, biết chưa?"
"Vâng." Tô Duyệt nửa hiểu nửa không gật đầu một cái, Ninh Duệ Thần vỗ vỗ đầu Tô Duyệt, đưa miếng cà chua tới bênmiệng Tô Duyệt, "Ăn đi, tiểu quỷ thèm
ăn."
"Ai là tiểu quỷ thèm ăn chứ?" Tô Duyệt mang theo nước mắt
nước mũi hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, miệng lại
không hề khách sáo mà mở rộng ra ăn miếng cà chua vào miệng, nhưng nước
cà chua thì vẫn đọng lại bên khóe miệng Tô Duyệt.
Khóe môi gợi
cảm nhếch lên một nụ cười, ngón tay thon dài nhẹ nâng cằm cô lên, Ninh
Duệ Thần hơi cúi người, tiến lại gần cái miệng nhỏ nhắn mê người kia.
Tô Duyệt nháy mắt, từng chút từng chút nhìn người đàn ông nhích lại gần mình.
Ba tấc, hai tấc, một tấc....
"Khụ khụ...." Tiếng bước chân cực lớn sau lưng khiến hai người nhất thời
thức tỉnh, Tô Duyệt quay đầu lại, hơi cọ vào của người đàn ông, lúc nhìn thấy người đàn ông đối diện thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
"Anh không phải cố ý đâu, hai đứa cứ tiếp tục tiếp tục...." Tô Đông Thần cố ý lớn tiếng nói.
"Tiểu Duyệt, bên trong sao vậy?" Giọng trầm dày của ông nội Tô vang lên ngoài phòng bếp, thậm chí Tô Duyệt còn có thể nghe thấytiếng gõ gậy xuống đất vang lên cùng giọng nói.
"Không có việc gì không có việc gì." Tô Duyệt vội vàng đi ra ngoài, khi đi tới bên cạnh Tô Đông Thần thì oán
nhận trừng mắt nhìn khuôn mặt cười hì hì của Tô Đông Thần một cái, lại
cảm thấy chưa hết giận, hung hăng đạp một cước lên giày da của anh, lúc
này mới chạy nhanh như làn khói ra ngoài.
"Con bé này, không ngờ da mặt vẫn mỏng như vậy." Tô Đông Thần bất mãn nói, nhưng trong mắt đều là sự cưng chiều với em gái.
Ninh Duệ Thần không nói gì, quay đầu, lấy sườn lợn trong túi bỏ vào chậu.
Tô Duyệt thích ăn nhất chính là xương hầm, còn có cà chua, cho nên anh
cũng thường làm hai thứ này cho cô ăn, lại sợ cô thiếu dinh dưỡng, nên
làm theo một vài đồ ăn kèm.
Tô Đông Thần đi tới bên cạnh Ninh Duệ Thần, trong mắt thoáng qua một chút hài hước, "Ôi chao, không ngờ cậu
Ninh của chúng ta còn có mặt này đấy, thật là hiền huệ mà."
Ninh
Duệ Thần không lên tiếng, tiếp tục làm việc, vẻ mặt Tô Đông Thần bỗng
nhiên trở nên nghiêm túc, giọng nói lạnh đi mấy phần, “A Ninh, có thể
chuyện Trần Vân sinh non không đơn giản như vậy đâu."
Ninh Duệ Thần tiếp tục làm chuyện của mình, bỏ sườn lợn vào trong nồi, đổ một ít nước vào.
"Mười mấy năm trước Trần Vân đã cắt đứt liên hệ với cha mẹ nuôi, vì sao mười
mấy năm sau người đàn ông kia đột nhiên lại tìm được Trần Vân? Còn đúng
lúc xuất hiện ở trong hôn lễ của Trần Vân?" Tô Đông Thần tiếp tục chậm
chạp phân tích nói.
"Người nọ đã trở thành người thực vật rồi."
Ninh Duệ Thần thong thả ung dung nói, một câu nói nhẹ nhàng này lại chọc trúng chỗ đau của Tô Đông Thần.
Quả nhiên, xúc động là ma quỷ,
lúc ấy nếu không phải là anh nhất thời xúc động, biến kẻ kia thành người sống đời sống thực vật, nói không chừng còn có một ít đầu mối.
Mà bây giờ, toàn bộ đầu mối đã mất hết, chuyện này hoàn toàn không thể nào tra được nữa.
Vào lúc này, điện thoại của Tô Đông Thần đột nhiên đổ chuông, mở ra, là Thẩm Tuấn Ngạn gọi đến.
"Mau tới nhà tôi đi, tôi sắp không chống đỡ được với mẫu hậu nhà tôi rồi."
Vừa mới ấn nút nhận, liền nghe được tiếng cầu cứu của Thẩm Tuấn Ngạn.
"OK, ba phút nữa sẽ đến ngay."
"Gọi cả Ninh Duệ Thần qua luôn, cậu ấy tương đốiđáng tin hơn cậu."
".... Sao cậu không tự mình gọi điện thoại cho cậu ấy di?"
"Lúc này sợ là cậu ấy đang ôm ôm ấp ấp bên bà xã, tôi gọi đến không phải sẽ
bị mắng à.... Thái hậu, đó là đồ cổ thời Đường, đập vỡ là không còn nữa
đâu!" Bên kia điện thoại lại truyền tới một loạt tiếng ‘ầm ầm’, một lát
sau Thẩm Tuấn Ngạn liền cúp máy.
Tô Đông Thần liếc nhìn Ninh Duệ
Thần đang thong thả nấu canh xương, tên nhóc này, ngay cả nấu cơm cũng
ưu nhã như vậy, thật khiến người ta ghen tỵ mà.
"Đi thôi, Thẩm Tuấn Ngạn đang chờ chúng ta đi cứu cậu ta đấy." Tô Đông Thần không vui nói, cứ thế mà đi ra ngoài.
Còn người đàn ông đang vì gia đình mà nấu cơm, chậm rãi múc một thìa canh
lên nếm thử, nêm thêm gia vị, mở nhỏ lửa, làm một đĩa trứng chiên cà
chua, lúc này mới đi ra khỏi phòng bếp.
"Canh xương đã bật lửa
nhỏ, nấu thêm mười lăm phút nữa là được, anh đi ra ngoài một lúc, sẽ về
ngay." Ninh Duệ Thần đi tới bên cạnh Tô Duyệt đang cùng xem bản tin thời sự với ông nội Tô, dịu dàng nói, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn tạm biệt lên
trán cô.
Ông nội Tô quét nhìn hai người tình nồng ý mật, cố làm
bộ ho khan, than thở nói, "Aizz, người trẻ tuổi bây giờ thật là không
chịu nhìn xung quanh, lão già này vẫn đang ngồi ở đây đấy nhá...."
Mặt Tô Duyệt lập tức đỏ bừng, cúi thấp đầu xuống.
Nhìn cô vợ nhỏ mềm mại của mình, khóe môi gợi cảm của người nhếch lên một nụ cười ấm áp, lúc này mới đi tới cái loa Tô Đông Thần đang không ngừng
oang oang.
"Thẩm Tuấn Ngạn,
mày nghĩ mẹ mày cố ý muốn chia rẽ hai đứa sao? Nếu mẹ có hai đứa con
trai, mày nghĩ rằng mẹ sẽ liều chết bám mày sao?"
"Không có mà, mẫu hậu bớt giận mẫu hậu bớt giận, cổ họng có khô không, tới uống chút trà cho thấm giọng đi."
"....Thẩm Tuấn Ngạn!"
"Ầm" lại là tiếng lytrà vỡ.
Mảnh vỡ của ly trà lăn đến dưới chân của Ninh Duệ Thần, khi Ninh Duệ Thần
cùng Tô Đông Thần đến nhà họ Thẩm thì nhìn thấy một màn này.
"Ôi
chào sao hai người lại đến đây, thật sự đến không đúng lúc rồi, ai ui."
Thẩm Tuấn Ngạn cố ý nhíu mày nói, không ngừng nháy mắt với hai người
đứng ngoài cửa.
Lâm Tuyết Mai thấy có khách đứng ngoài, cũng
không tiện nổi giận, đôi mắt đẹp bực tức nhìn khuôn mặt vô tội của Thẩm
Tuấn Ngạn, chỉ hận không thể biến ánh mắt của mình thành quả bom, nổ
“ầm” một hố to trên mặt Thẩm Tuấn Ngạn
"Thẩm Tuấn Ngạn, mẹ nói
cho mày biết, chỉ cần mẹ còn ở nhà họ Thẩm ngày nào, thì tuyệt đối sẽ
không để nhà họ Thẩm có cơ hội tuyệt tử tuyệt tôn ngày đó!"
"Thái hậu, con cũng tỏ rõ lập trường của mình rồi, đời này, trừ Trần Vân ra,
không một ai có thể trở thành cô dâu của Thẩm Tuấn Ngạn con." Thẩm Tuấn
Ngạn lại chuẩn bị đưa một ly trà cho Lâm Tuyết Mai lần nữa, chính mình
cũng cầm một ly nhàn nhã uống.
Lâm Tuyết Mai giận tím mặt, ném toàn bộ báo lên mặt Thẩm Tuấn Ngạn, ".... Cái thằng con bất hiếu này!"
"Nếu không phải từ bỏ người phụ nữ của mình thì dù có trở thành đứa con bất
hiếu vậy cũng chẳng sao." Thẩm Tuấn Ngạn bắt chéo chân, bộ dạng kia, rõ
ràng đang nói với Lâm Tuyết Mai là, con cứ như vậy đấy, thì sao nào!
"Nhà họ Thẩm chúng ta thật sự đã sinh ra một kẻ bại loại, bại hoại, Thẩm
Tuấn Ngạn, mẹ phải thay nhà họ Thẩm dạy dỗ mày thật tốt!" Dứt lời, Lâm
Tuyết Mai lại ầm ĩ trận nữa.
Tô Đông Thần miễn cưỡng đi tới, hòa
giải kéo hai người ra, kết quả không hề ngoài ý muốn, trên mặt trái phải đều bị in dấu tay, rất vừa vặn cân xứng.
Đôi mắt thâm sâu nhìn
ba người này đánh đến long trời lở đất, yên lặng dời tầm mắt đi, chậm
rãi quét quanh phòng khách nhà họ Thẩm một lần, cuối cùng bước đến bên
cái ghế sô pha ở trong góc.
Ngồi ở chỗ này, hẳn là không có nguy hiểm gì đâu nhỉ.
***
Đêm lạnh như nước, Tô Duyệt nằm sấp ở trên lan can, nhìn sao lốm đốm trên bầu trời đen, cảm giác như thiếu mất cái gì đó.
Cầm điện thoại di động lên, Tô Duyệt mở danh bạ tìm số của Ninh Duệ Thần, chọn gởi tin nhắn, từng chữ từng chữ ấn xuống
"Khi nào thì về?"
Không được, như vậy thì ra vẻ mình quá làm kiêu rồi.
Xóa hết.
"Hôm nay trời sao không tệ."
Không được, vừa nhìn liền biết mình đang tìm chuyện để nói.
Xóa tiếp lần nữa.
"Em đói rồi, mau về nấu cơm cho em ăn."
Không được, mình vừa mới ăn cơm tối, sao có thể nhanh đói vậy chứ?
Tiếp tục xóa.
"...."
Xóa hết lần này tới lần khác, sau khi xóa đi xóa lại cả chục gần, đôi mắt
tròn vo chuyển một cái, Tô Duyệt nhanh chóng soạn một tin nhắn, gửi đi.
"Em muốn đi tìm Thẩm Gia Dũng để trả tiền ấm tử sa lại cho anh ta."
Sau khi nhắn xong, Tô Duyệt liền nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, điện thoại sáng lên.
"Không được, chuyện này giao cho anh là được rồi."
Tô Duyệt nhếch môi cười, ấn ấn màn hình điện thoại, ".... Ò."
Đối với sự bá đạo lúc này của Ninh Duệ Thần, trong lòng Tô Duyệt không hề có chút khổ sở nào, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào.
Người đàn ông chỉ bá đạo với người phụ nữ của mình mà thôi.
Tô Duyệt cầm điện thoại, vui vẻ đi vào phòng ngủ.
....
"Ninh Duệ Thần, đánh nhau như vậy rồi mà cậu còn không ra khuyên sao?" Tô
Đông Thần lo lắng chạy đến bên cạnh Ninh Duệ Thần nói, trên mặt vẫn còn
hai dấu tay thâm xì không cẩn thận tự chuốc lấy.
Đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thân thể cao ráo chậm rãi đứng
lên đi ra ngoài, đi tới cửa, Ninh Duệ Thần chỉ hờ hững nói một câu, rồi
bước nhanh rời đi.
Một câu nói này, đủ để cho hai mẹ con đang choảng nhau đến tung nóc nhà lập tức ngừng tranh cãi lại.
Tô Đông Thần đứng ở một bên còn chưa định thần lại, cẩn thẩn suy nghĩ một
chút, liền âm thầm bội phục Ninh Duệ Thần, vừa chạy ra ngoài vừa lớn
tiếng kêu: “A Ninh, đợi tôi với!"
Còn Ninh Duệ Thần lại bỏ mặc,
cô vợ nhỏ ở nhà chắc đang nhớ anh rồi, anh rất thích cảm giác được cô
nhớ nhung, nhưng cũng không nỡ để cô nhớ nhung.
"Ninh Duệ Thần,
cậu có phải là anh em không thể, lại trơ mắt nhìn mẹ con Thẩm Tuấn Ngạn
ầm ĩ lâu như vậy mới lên tiếng? Nói, có phải cậu cố ý không?" Tô Đông
Thần đuổi theo tới thở phì phò hỏi.
"Chỉ có cãi nhau mới có thể
khiến cho Lâm Tuyết Mai biết trong lòng Thẩm Tuấn Ngạn Trần Vân quan
trọng dến mức nào, mới có thể khiến cho Lâm Tuyết Mai hiểu Thẩm Tuấn
Ngạn có thể vì Trần Vân mà không cần cái gì, như vậy đương nhiên Lâm
Tuyết Mai sẽ không vì một Trần Vân mà ép buộc Thẩm Tuấn Ngạn, dù sao đối với với người làm mẹ, con trai vẫn quan trọng hơn cháu trai chưa từng
nhìn thấy mặt một lần."
Ninh Duệ Thần hững hờ giải thích, trong
lúc Tô Đông Thần còn đang từ từ suy nghĩ thì chiếc Porsche đã lao thẳng
ra ngoài như một làn khói, trong không khí còn phiêu tán tiếng gào thét
oán giận của Tô đông Thần.
***
"Người thân đau đớn, kẻ thù khoái chí."
Đây là câu mà Ninh Duệ Thần để lại trước khi rời khỏi nhà họ Thẩm.
Chuyện của Trần Vân, chỉ cần nghĩ thoáng một chút biết không phải ngoài ý muốn, mà là có người gây ra.
Mà người này, dĩ nhiên đang mơ tưởng đến tài sản nhà họ Thẩm.
Bà và Thẩm Tuấn Ngạn ầm ĩ đến long trời lở đất, mẹ con thành thù, cuối
cùng người được lợi tuyệt đối là kẻ đứng sau tất cả những chuyện này.
Lâm Tuyết Mai ôm trán ngồi xuống, nhà họ Thẩm cây lớn rễ sâu, bà không chỉ
phải đề phòng Thẩm Gia Dũng mà còn phải đề phòng cả những thể lực bên
ngoài nữa.
Lần này mặc kệ người khởi xướng là ai, đối với bà mà nói đều là sự uy hiếp lớn.
Vốn tưởng rằng Trần Vân có đứa bé, bà sẽ không hề lo lắng nữa, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...
Lâm Tuyết Mai theo bản năng nhìn về phía con trai ngồi ở đối diện. Ở trong
trí nhớ của bà, từ trước đến giờ đứa con trai này lúc nào cũng cợt nhã,
chuyện gì cũng không để ở trong lòng, mà mới vừa rồi, bà rõ ràng từ
trong ánh mắt của nó nhìn thấy được... sự nghiêm túc.
Một người đàn ông nghiêm túc với một người phụ nữ.
Sự nghiêm túc đó, là cả đời chỉ chắc chắn nghiêm túc với một người.
Yêu sâu đậm một người, sẽ đặt cô ở trong tim, dù là toàn thế giới ngăn cản, cũng sẽ không thay đổi quyết tâm của mình.
Giống như Thẩm Phong, ông ấy ở bên ngoài, nhưng bà vẫn lựa chọn tha thứ, nuốt tất cả khổ sở vào trong lòng chỉ vì bà thương chồng, bà không thể rời
xa người ấy.
Có một đứa con trai si tình như vậy, Lâm Tuyết Mai không biết là nên khóc hay nên cười.
Nếu bà thành toàn, như vậy nhà họ Thẩm, nên làm gì bây giờ....
"Con lên phòng đi, mẹ mệt rồi." Lâm Tuyết Mai phất tay một cái, không nhìn vào vẻ mặt của con trai, mệt mỏi nói.
Thẩm Tuấn Ngạn đáp một tiếng, sau đó bước nhanh lên lầu hai.
Đẩy cửa ra, Trần Vân vẫn đang ngủ say, sự thấp thỏm lúc này mới hạ xuống.
Mặc dù anh đã hòa thuốc ngủ vào nước cho cô uống, nhưng Trần Vân khiến anh
quá lo lắng sợ hãi, không tận mắt nhìn thấy cô anh vẫn không yên lòng.
Anh biết, sự lạnh lùng của Trần Vân là do cô sợ bị tổng thương, tựa như vỏ
trai, sở dĩ vỏ ngoài cứng rắn, là vì nội tâm của nó mềm mại hơn ai
khác..
Cô phải bảo vệ mình, cho nên càng phải kiên cường hơn.
Tim của anh đột nhiên bị châm nhẹ một cái, trước mắt anh, hình như lại hiện ra khung cảnh ở cô nhi viện năm ấy, một cô gái ba tuổi hai tay ôm ngực, để tư thái bảo vệ mình đi đối mặt với bốn, năm bé trai lớn tuổi hơn cô đến khiêu khích, cho dù cuối cùng bị đánh đến sưng mặt sưng mũi nhưng
vẫn không lên tiếng.
Chuyện ngày hôm nay, có lẽ trong lòng cô đau đơn hơn bất kỳ người nào.
Nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải là nắm lấy sợi dây duy nhất mà cô có thể ỷ lại là anh, mà là lựa chọn chạy trốn.
Chỉ vì, cô không muốn liên lụy đến anh...
Nhưng nếu cô thật sự chạy trốn thành công, trời đất bao la, cô có thể đi đến đâu đây?
Cả ngày bày ra khuôn mặt băng sơn, thật sự co rằng mình là con gián đánh
không chết khiến người khác đều sợ cô sao? Nhưng đừng quên rằng, dù cô
có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một người phụ nữ, cũng cần Thẩm Tuấn
Ngạn anh bảo vệ!
Thẩm Tuấn Ngạn ngồi ở bên mép giường, lẳng lặng
nhìn cô ngủ say, trong đầu đột nhiên vang lên những lời thoại cô nói với anh sau khi anh tìm được cô.
"Thẩm Tuấn Ngạn, tôi không có tử cung, nhất định có ảnh hưởng đến đời sống tình dục."
"Thẩm Tuấn Ngạn, tôi không có tử cung, chức năng buồng trứng sẽ sớm suy yếu,
estrogen tiết ra cũng sẽ giảm bớt, tỷ số mắc bệnh mạch máu tim tăng cao, tôi có thể sẽ trở nên béo phì, có thể mắc bệnh cao huyết áp, bệnh tim,
bệnh xương cùng với vô số bệnh khác."
"Thẩm Tuấn Ngạn, tôi không có tử cung...."
Cô liên tục lập lại câu mình không có tử cung, sẽ thành bộ dạng thế này
thế kia.... Người phụ nữ này, chẳng lẽ cô không biết mỗi lần cô nói như
vậy, tim của anh đều sẽ bể ra sao?
Anh biết, cô chuyên về phụ
khoa, hiểu rất rõ nếu không có tử cung thì sẽ ra sao, nếu như có thể,
anh thật sự hy vọng cô có thể đến khoa tim mạch, để cho cô biết, một
người đàn ông nếu đã thật sự yêu một người phụ nữ thì sẽ hoàn toàn không quan tâm đến chuyện cô có tử cung hay không!
Bởi vì, anh yêu cô nên đã vượt qua tất cả!
Trên đời này, chỉ có anh, cũng chỉ có thể có anh biến thành bến tàu vĩnh
viễn của cô, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn hay sấm chớp anh cũng sẽ
dùng bàn tay của mình để chống đỡ cho cô một nơi yên bình!
Cô gái ngốc, em có.... biết không?