Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 55: Chương 55: PHỤ TÁ THẦN BÍ






Thiển Hạ cầm chìa khoá Tần Trác Luân đưa cho rồi trở lại căn nhà đối diện nhà của mình kia, cũng chính là nhà của anh.

Mở cửa phòng đi vào, chỉ mới rời đi hơn hai tháng mà giống như đã trôi qua cả một thế kỷ vậy, nhớ lại ngày đó cô còn len lén bò vào gian phòng này nữa chứ..

Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, mọi chuyện giống như cứ như mới vừa xảy ra ngày hôm qua thôi.

Cô nghe anh nói đến chuyện cô làm thức ăn, thì ra là anh đã ăn, mà khi đó tài nấu nướng của cô thật sự còn rất kém cỏi.

Nhưng không ngờ anh lại có thể ăn được, thật là không dễ dàng, nếu đổi lại là cô thì cô nhất định không ăn.

Nghĩ vậy khoé miệng của cô không tự chủ được giơ lên, tâm tình cũng nhẹ nhõm khoái trá hơn đôi chút.

Sau đó cô bắt đầu dọn dẹp lại phòng ốc, tốn hơn hai giờ cuối cùng cũng sửa sang lại tươm tất, nhìn tình trạng phòng ốc bây giờ thật làm cho người ta cảm thấy hai mắt tỏa sáng, với lại là cô tự thân động thủ sửa sang lại phòng ốc, dĩ nhiên sẽ khiến phòng ốc trở nên sáng ngời rồi.

Cô ngồi trên ghế ở ngoài ban công, hô hấp nhẹ nhàng nghe gió thổi tới, cô thích nhất cảm giác ở chỗ này là vậy, còn bởi vì buổi tối anh nói muốn tới nữa..

Ba ngày, nhiều nhất chỉ có ba ngày, sau đó cô sẽ phải rời đi, như vậy thì cô nhất định phải quý trọng thật tốt cơ hội chung sống với anh trong ba ngày này, cho dù anh là một kiểu đàn ông hoàn mỹ, nhưng lại rất khó đoán được tâm ý của anh nên cũng rất khó nắm bắt hết được.

Gió cũng là một dạng vật chất khó có thể nắm lấy, thế nhưng anh so với gió còn mờ ảo hơn, còn khó nắm lấy hơn, vì vậy cô cảm thấy anh rất giống mây trên trời, là một loại đàn ông vừa gần vừa xa.

Có thể ở bên cạnh anh ba ngày, cô tin tưởng anh cũng sẽ không làm thương tổn đến mình.

Nhưng cô phải thừa cơ hội trong ba ngày này tìm được chìa khoá két sắt kia của anh, tin tưởng phần kế hoạch kia nhất định cũng ở trong két sắt đó.

*

Phòng làm việc tổng giám đốc

Tần Trác Luân lại không cách nào chuyên tâm vào công việc.

Sau khi Thiển Hạ đi thì toàn bộ đầu óc của anh đều hiện lên bóng dáng của cô.

Cô ấy, vì sao lại xuất hiện trước mặt mình, không phải cô sẽ tránh mình giống như tránh dã thú sao, thế nhưng hiện tại lại chủ động xuất hiện trước mặt của mình?

Trong này nhất định có cái gì đó kì lạ, nhưng chuyện kì lạ ở chỗ nào, là nguyên nhân gì lại khiến cô chủ động xuất hiện, chủ động đưa chính mình trở lại bên người anh, ba ngày, ba ngày sau anh sẽ lấy được câu trả lời rồi.

Anh mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.

"Lôi, cậu đi vào đây chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Anh dùng điện thoại nội bộ gọi phụ tá mình tín nhiệm nhất, đối phương cũng là giám đốc bộ phận quảng cáo, là hộ vệ của anh, cũng là phụ tá đặc biệt làm việc cho anh, mà mặt ngoài thân phận chính là giám đốc quảng cáo.

"Tổng giám đốc, có gì phân phó mời nói."

Lôi, là một người có dung mạo rất văn nhã tuấn tú, đồng thời cũng là một người đàn ông rất nho nhã ôn nhu, trên mặt còn mang một đôi mắt kiếng rất lớn, làm cho người khác không thể nào thấy rõ được ánh mắt của hắn là sắc thái gì, cũng không cách nào đoán được tâm tư của hắn.

Thân thể hắn cao 1m84, vóc người thuộc dạng gầy, giống như có chút gió thổi qua cũng sẽ đẩy ngã người thư sinh gầy yếu này. Nhưng hắn vẫn là hộ vệ của Tần Trác Luân, vì vậy nhìn con người thì thật sự không thể đoán qua tướng mạo được.

"Tô Thiển Hạ mới qua đây, cậu cảm thấy mục đích cô ấy tới tìm tôi là gì? Lần trước cậu nói Vũ Tình có chút kì lạ, như vậy những chuyện này cậu cảm thấy nên xử lý như thế nào mới thỏa đáng đây?"

Người Tần Trác Luân tin tưởng nhất là Lôi, đương nhiên anh cũng sẽ thương lượng chuyện này với Lôi.

"Tổng giám đốc, có phải dù tôi xử lý như thế nào, ngài cũng sẽ không dị nghị đúng không? Nếu là như vậy, xin ngài cũng đừng hỏi nhiều, cứ yên tâm để cho tôi xử lý, xin hỏi Tô tiểu thư muốn nán lại bao lâu? Mặc kệ cô ấy nán lại bao lâu, ngài cũng cứ theo lệ thường đi làm, cùng bình thường không có khác biệt gì."

Lôi từ trước đến giờ không nói chuyện nhiều, lần này ngược lại cậu ta lại nói đến vài câu rồi.

Điều này làm cho Tần Trác Luân có một sự kinh ngạc nho nhỏ không sao kìm nén được.

"Cô ấy sẽ ở lại đây ba ngày. OK, có cậu xử lý thì tôi yên tâm rồi, như vậy mọi chuyện sẽ giao cho cậu vậy."

Tần Trác Luân cũng không hỏi nhiều, vì anh thật sự yên tâm giao mọi việc cho Lôi đi xử lý.

"Tổng giám đốc, vậy tôi đi ra ngoài trước."

Tiếng nói trầm thấp hấp dẫn, thật khiến người ta tò mò, thật không biết với một người đàn ông tuấn tú trắng trẻo như vậy thì trên người sẽ cất giấu bí mật như thế nào đây?

***

Buổi tối, Tần Trác Luân theo thường ngày tan việc về nhà, lần này về nhà là căn nhà một mình anh đã thuê.

Nhà?

Từ này tốt đẹp dường nào, cũng ấm áp cỡ nào.

Vậy mà từ trước đến giờ anh đều không chú ý cái chữ này, nhưng hôm nay, anh vừa tan tầm trở về thì lập tức phát hiện phòng ốc giống như rực rỡ hẳn lên, nghĩ đến việc chắc chắn là Tô Thiển Hạ đã thu dọn phòng ốc làm tổng vệ sinh một lượt, anh còn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ phòng bếp nhẹ nhàng bay tới, thực sự rất thơm.

Để cho dạ dày anh từ trước đến giờ không bao giờ ăn kiêng cũng bắt đầu bị dụ dỗ muốn ngấu nghiến ăn một phen thật đã rồi.

Anh cởi cà vạt ra, rồi cởi áo khoác xuống, vốn định trực tiếp đi qua phòng khách đi vào, thế mà Tô Thiển Hạ rất nhanh đã từ phòng bếp ra ngoài, ngăn trở bước chân anh đi về phía trước.

"Ngừng, mau dừng lại, anh phải đổi dép mới có thể đi vào, hôm nay tôi đã lau năm lần sàn nhà mới sạch sẽ, đến cùng đã bao lâu anh không có trở lại nơi này ở vậy, làm thêm giờ anh cũng không trở lại sao, mà anh thay giầy xong phải đi rửa tay, sau đó đừng quên tới dùng cơm, tôi sẽ cho anh nếm thử một chút tài nấu nướng của tôi, mấy tháng nay cũng không phải uổng phí, tôi đã làm rất nhiều món ăn ngon đấy."

Tô Thiển Hạ hỉ hả nói xong, mắt đẹp chớp chớp nhìn hắn một cái rồi mới hát líu lo trở về phòng bếp, đây còn chưa tính là phóng sức quyến rũ quyến rũ anh hay sao?

Chỉ là trên eo cô đang mặc tạp dề, trong tay còn cầm cái xẻng, ừ, dáng vẻ này rất giống bà chủ gia đình.

Mà anh dĩ nhiên lại rất thích nhìn cô ăn mặc như vậy.

Tần Trác Luân theo bản năng lắc đầu một cái, anh nghe lời cô nói rồi đi đến kệ giày trong góc, đổi lại dép xong còn ngoan ngoãn đặt đôi giày đã cởi ra lên kệ, lại bước qua phòng khách đi vào phòng bếp rửa tay, sau khi anh đi vào phòng bếp còn không khỏi ở trong lòng tự hỏi: tại sao mình lại nghe lời cô ấy như vậy làm gì?

*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.