Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Tình Nhân Yêu Nghiệt

Chương 4: Chương 4: Ba ba (tiếp)




Editor: Dịch Tử Hiên

Cười đùa xong Lâm Vi đột nhiên nghiêm túc: “A Dục, vậy sau này cậu có muốn đến ánh sao giải trí làm việc không?” So sánh với Thánh Hoàng giải trí thì ánh sao giải trí mới là công ty đứng đầu về giải trí trong nước, hơn nữa nó cũng là sản nghiệp của Tô thị. Tô thị là con rồng đứng đầu về hắc đạo, từ trước đến nay giới giải trí đều có quan hệ mật thiết với hắc đạo, mà ánh sao giải trí lại còn là công ty ở ngoài ánh sáng của Tô thị.

Thật ra Tô Dục vẫn chưa từng suy xét đến vấn đề này, hiện tại nghĩ đến, đây cũng là lựa chọn không tồi. Đối với việc chủ nhân trước của thân thể này luôn muốn kiếm tiền dựa vào bản thân mình, để có thể trở thành gia chủ đời sau của Tô thị, có cơ hội đi công tác thử là một việc rất tốt để trải nghiệm, cho nên hắn cũng không nghĩ sẽ lập tức rời khỏi giới giải trí đi tiếp nhận gia nghiệp. Nhưng nếu vẫn luôn ngây ngốc tại thánh hoàng, Tô Dục nhíu nhíu mày, trong trí nhớ của cậu, thánh hoàng là của Lam thị, thuộc về nam chủ, nữ chủ Kiều Ỷ Mộng cũng lấy học trưởng Lam Hi Tước, cũng là bởi vì này, nữ chủ ngay từ đầu đã bị mặt khác luyện tập sinh xa lánh. Mà trong tiểu thuyết, Tô Dục và nữ chủ mới quen biết, lúc nữ chủ đang khổ cực, túng quẫn thì giúp nữ chủ giải vây, và từ đó bước lên con đường “anh trai thân yêu” một đi không trở lại. Hiển nhiên, nếu tiếp tục ngây ngốc tại thánh hoàng có lẽ hắn sẽ bị: “Không dứt ra được” với nữ chủ. Thật ra Tô Dục cũng không hiểu vì sao nhiều khi cô ta đồng ý sự giúp đỡ của chính nguyên chủ, nhưng lại vẫn chấp nhất với học trưởng cao ngạo lạnh lùng kia. Đúng là tiểu thuyết, Tô Dục như hắn không thể hiểu được.

“Chuyện này em sẽ suy nghĩ lại, anh...”

Lâm Vi vỗ vỗ bộ ngực: “Anh chính là người đại diện của em nha! Đương nhiên là em ở nơi nào thì anh sẽ tới nơi đó rồi!”

Tô Dục cười cười: “A Vi.”

“Làm sao vậy?”

Tô Dục: “Anh như vậy em sẽ thật sự cho rằng anh yêu thầm em đó!” Nói xong, cậu liền mở cửa xe, không nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Vi mà nói: “Ngày mai gặp nhé, thân ái!”

o0o

Sau khi tạm biệt người đại diện đáng yêu, Tô Dục liền về Tô gia. Đây là lần đầu tiên Tô Dục bước vào nhà Tô gia, nhưng nó trong trí nhớ cũng không có gì thay đổi. Toàn bộ Tô gia đều lắng đọng lại dấu vết cổ xưa, cho dù là thiết kế hay bài trí đồ đạc đều căn cứ vào việc nó phải cổ xưa mà không kém phần sang trọng.

Thời điểm Tô Dục bước vào cửa, vị quản gia phục vụ Tô gia mấy đời đã đứng ở cửa để nghênh đón, nhìn thấy Tô Dục thì ông rất vui vẻ, cười đến nỗi khuôn mặt đầy nếp nhăn chồng chéo vào nhau: “Thiếu gia, hoan nghênh trở về.”

Tô Dục cười gật gật đầu: “Chu thúc, người có khỏe không?” Đối với người đã từng chăm sóc và chiếu cố nguyên chủ, cậu vẫn giữ cho ông một sự tôn trọng đúng mực.

“Tốt, rất tốt. Cảm ơn thiếu gia vì đã hỏi thăm, chỉ là thời gian này rất nhớ thiếu gia mà thôi.” Chu thúc cầm lấy áo khoác của Tô Dục, nhẹ giọng trả lời.

“Lần này con muốn chuyển về nhà ở.”

Quản gia nghe vậy thì rất cao hứng: “Chuyện này là thật sao thiếu gia? Nếu vậy thì lão gia nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“Cha con ở đâu? Ở công ty sao ạ?” - Tô Dục tùy ý hỏi.

Chu thúc lúc này mới nhớ ra điều gì, nhanh chóng nói: “Lão gia bị bệnh, đang ở trên lầu nghỉ ngơi.”

“Bị bệnh?” Tô Dục nhíu mày, trong trí nhớ của cậu, cha cậu thân thể rất khỏe mạnh, ông rất ít khi sinh bệnh:“Con đi xem.” Nói xong cậu liền bước lên lầu, bước chân so với bình thường thì càng thêm dồn dập.

Chu thúc nhìn thiếu gia rất ít khi mất đi sự ưu nhã nhà mình, rất là vui mừng mà nở nụ cười, quả nhiên thiếu gia vẫn lo lắng lão gia.

Tô Dục gõ cửa phòng, chờ mãi bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, mở cửa vào thì thấy cha cậu đang ngồi xử lí văn kiện, trái tim đang lo lắng cũng trở lại bình thường. Tuy rằng nghe giọng điệu lúc nói cha cậu bị bệnh của quản gia rất bình thường, nhưng tận mắt chứng thực cậu vẫn an tâm hơn nhiều.

Cha Tô tưởng rằng hầu gái tiến vào bê đồ ăn, nhưng lại không nghĩ đến lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy đứa con trai đã rất lâu không nhìn thấy của mình: “A Dục?”

“Cha.” Tô Dục đi lên phía trước, cậu không đồng ý mà nói: “Người không phải bị bệnh sao, bị bệnh thì phải dưỡng bệnh, không nên tiếp tục làm việc.”

“Còn có một chút văn kiện, một lúc nữa là xong rồi.” Biểu tình nghiêm túc của cha Tô từ trước đến nay cũng nhu hòa dần: “Con tại sao đột nhiên lại về nhà?”

“Nơi con đang ở giờ đã không còn nên con đang tính toán về nhà ở.”

“Nga?” cha Tô có chút kinh ngạc, ông rất hiểu con trai của mình, nhìn bề ngoài của Tô Dục rất ôn nhu, nhưng nội tâm lại rất quật cường, ông biết con trai có thành kiến với ông, nhưng lại không biết làm thế nào để giảm bớt nó, và điều hòa lại quan hệ cha con. Cho nên dựa theo hành động của Tô Dục hẳn là sẽ tìm nơi ở khác mới đúng, tại sao lại nguyện ý ở cùng nhà với ông?

Tô Dục nhìn cha mình đang nghi hoặc, hơi hơi mỉm cười, cậu mang theo vài phần thoải mái nói: “Con chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt một chút việc.” Cậu cũng không phải nguyên chủ, không hề hiểu lầm cha của mình, cũng sẽ không muốn sinh ra sự tình bất lợi gì. Với cậu mà nói, linh hồn của cậu đã dung hợp với nguyên chủ, cho nên cậu nên gánh vác toàn bộ trách nhiệm mà nguyên chủ nên làm, cũng sẽ quý trọng bạn của nguyên chủ. Hơn nữa, người đang đứng ở đây giờ phút này, không phải là Tô Dục cậu sao?

Cậu nhẹ nhàng mà tiến lên ôm vòng lấy bả vai của cha mình, nói ở bên tai ông như đang nỉ non: “Con chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm, không muốn về sau bản thân mình phải hối hận bất cứ điều gì.”

Ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong nhà, chiếu xuống hai cha con đang ôm nhau bằng một lớp màu vàng nhạt, xóa hết những đau khổ ở dĩ vãng.

Ngày hôm nay, bọn người hầu cảm giác được quản gia của Tô gia tâm tình rất tốt, cho dù bọn họ có làm vỡ cái ly cũng không bị đuổi việc, chỉ trách mắng hai ba câu mà thôi.

Nhìn những ánh mắt ngu ngơ xung quanh, Chu thúc đắc ý nghĩ trong đầu: Các người là đồ con người ngu xuẩn, không thấy ý của thiếu gia là sẽ chuyển về đây ở sao?! Không thấy được lão gia và thiếu gia đang cải thiện mối quan hệ sao! Tưởng tượng đến việc lão gia và thiếu gia ngồi chung một bàn nhưng cả hai đều im lặng không nói, tuy rằng đó là tuân theo việc “Ăn, ngủ không nói chuyện” nhưng lại không hề cho người khác một chút cảm giác ấm áp hòa thuận nào. Bây giờ ông rất muốn ngửa đầu lên trời mà hét lớn.

Mùa xuân của Tô gia đã tới rồi đúng không?!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.