Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Tình Nhân Yêu Nghiệt

Chương 19: Chương 19: Hẹn hò




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Đau khổ chờ đợi người mình thương có thể bị anh làm cảm động, chủ động nhào vào ngực anh, nhưng nam chủ đại nhân lại không được Tô Dục đáp lại. LQĐ

Ôi trời, thật sự là kỳ cục mà, Lạc Bắc Minh nâng cằm suy nghĩ có chút khó hiểu, có vẻ chuyện đã vượt quá dự đoán của anh rồi, rốt cuộc là sai chỗ nào?

Lạc Bắc Minh không nghĩ ra tại sao lại có kết quả như vậy, cuối cùng không nhịn được gọi điện thoại tự mình hỏi thăm Tô Dục, “Dục, em nhận được quà tôi tặng không?”

“Quà?” Giọng Tô Dục trong điện thoại có chút lười biếng, hình như vừa tỉnh ngủ chưa bao lâu, “Nếu anh nói là một đống đồ bỏ đi kia thì tôi đã bảo người ta dọn dẹp hết rồi.“

“Đồ bỏ đi…. Đồ bỏ đi.” Dường như Lạc Bắc Minh bị Tô Dục không hề nể mặt đả kích mạnh, tâm tình trầm xuống, sau đó giọng điệu u oán nói, “Tôi cho rằng Dục sẽ thích.”

Ai lại thích thứ đồ không có giá trị lại còn chiếm diện tích kia chứ. Tô Dục phản xạ có điều kiện muốn hét trả lời nhưng cứng rắn nhịn xuống. Thôi, nói thế nào thì đối phương cũng có ý tốt, nghĩ tới đây, giọng điệu cậu lại dịu xuống, “Bắc Minh?”

Đối phương không trả lời, sẽ không thật sự bị đả kích đấy chứ! Tô Dục nhíu mày, dịu dàng trấn an nói. “À, chẳng phải lúc trước tôi còn nợ anh một cuộc hẹn sao? Bộ phim tôi mới tham gia đã hơ khô thẻ tre rồi, vừa đúng lúc ngày mai rảnh, anh muốn đi đâu?”

“Thật không?” Vừa nghe đến “Cuộc hẹn,” trong nháy mắt nam chủ đại nhân được tiếp máu sống lại, lại bắt đầu hưng phấn lải nhải, “Chỉ cần đi với Dục, thì chỗ nào cũng được hết! Tôi biết là Dục vẫn thích tôi….”

Người này…. Thật sự cho chút ánh sáng liền sáng lên! Cảm giác hình như mình vừa bị lừa, Tô Dục có chút buồn bực thở dài, sao lại cảm thấy mình càng ngày càng không có giới hạn vậy? Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng thật sự sẽ có một ngày bị đứa trẻ Lạc Bắc Minh lừa dối thành công kết giao với anh ta.

Ngày hôm sau, hiếm khi thời tiết tốt, dường như ông trời tốt bụng, đêm hôm qua có mưa nhỏ một lúc rồi tạnh. Đến sáng sớm hôm nay, mặt trời đã lâu không thấy bò ra từ tầng mây chiếu sáng rực rỡ, không nóng lắm mà là ấm áp, không khí sau cơn mưa vô cùng trong lành, là lúc hợp để hẹn hò.

Cuối cùng Tô Dục chọn địa điểm gặp mặt là nhà hàng “Tân Nguyệt” nơi dành cho nhân vật cao cấp, phải có thể hội viên mới vào được, hơn nữa dựa theo đẳng cấp thẻ hội viên để hưởng thụ phục vụ khác nhau, là nơi nổi tiếng trên bảng vàng trong nước. Trên cơ bản tất cả nhân sĩ giới thượng lưu trong nước đều thấy vinh hạnh khi có thẻ hội viên của “Tân Nguyệt,” chỗ này cực ít người có tư cách đi vào, hoàn toàn thích hợp cho Tô Dục hiện giờ đang nổi tiếng và có ảnh hưởng tới dùng cơm.

“À?” Lúc ngồi xe cùng Tô Dục tới “Tân Nguyệt,” vẻ mặt Lạc Bắc Minh lóe lên nghi ngờ rồi biến mất.

Mặc dù cực kỳ ngắn ngủi nhưng vẫn bị Tô Dục từ tước tới giờ luốn cẩn thận bắt được, “Làm sao vậy?”

“Không có gì!” Lạc Bắc Minh mấp máy môi, “Chỉ là không nghĩ tới em sẽ chọn chỗ này.”

Tô Dục nhíu mày, “Anh có chuyện gì gạt tôi à?” Nhưng lời vừa thốt ra cậu có phần hối hận, mình và Lạc Bắc Minh nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ bạn bè, cậu có tư cách gì truy hỏi việc riêng tư của đối phương?

Ngược lại Lạc Bắc Minh không để ý lắm, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định mở miệng giải thích, “Thật ra “Tân Nguyệt” là sản nghiệp của Lạc thị.”

Lúc này đổi lại Tô Dục cảm thấy kinh ngạc, vẫn nghe nói người đứng sau lưng “Tân Nguyệt” có một thế lực hùng mạnh thần bí, không ai biết rốt cuộc thế lực phương nào, không nghĩ tới thế mà lại là Lạc thị. Nhưng nếu chỉ như vậy thì anh sẽ không có phản ứng mạnh đến thế, điều quan trọng là, chuyện như vậy trong tiểu thuyết gốc không hề đề cập tới. Hơn nữa…. Vẻ mặt Tô Dục trở nên nghiêm túc, cậu nhớ không lầm thì từng có mấy tin tức nói “Tân Nguyệt” dây dưa không rõ với một số thế lực hắc đạo, nếu như đây là thật…. Cậu ngẩng đầu nhìn Lạc Bắc Minh đầy ý tứ sâu xa.

“Dục….” Dường như đoán ra Tô Dục nghĩ gì, Lạc Bắc Minh thản nhiên nhìn lại cậu, “Đúng như em nghĩ, Lạc thị cũng không phải không bị nhuộm đen.” Thậm chí anh từng có dã tâm thống nhất hai bên hắc bạch, nhưng đây đều là suy nghĩ trước khi gặp Tô Dục.

Trên mặt Tô Dục lại lần nữa nở nụ cười, cân nhắc nói. “Ơ, không phải anh theo đuổi tôi thật sự là vì có thể không tốn chút sức nào mà nắm giữ được hắc đạo đấy chứ.”

Mặc dù biết Tô Dục đang nói đùa, nhưng vừa nghe lời đấy xong, Lạc Bắc Minh vẫn làm mặt lạnh, vẻ mặt chân thành nhìn chằm chằm vào Tô Dục, “Tôi thật sự thích em.”

Vì lời nói trịnh trọng của anh, Tô Dục hơi sững sờ, thoáng chốc mất tự nhiên tránh tầm mắt đối phương. Tình cảm chân thành tha thiết như vậy, thật sự khiến cậu không cách nào trả lời, nếu tùy tiện cười ha hả để đối phó thì cảm thấy như đang khinh thường… Haizzzz… Hình như chuyện càng ngày càng phiền phức.

Sau khi vào “Tân Nguyệt,” dường như hai người đã quên sự việc chen vào giữa kia, làm như không có việc gì tiếp tục cuộc hẹn của họ. Vì có Lạc Bắc Minh là ông trùm giấu mặt đằng sau của “Tân Nguyệt,” nên theo đó Tô Dục cũng được hưởng thụ sự phục vụ mà chỉ có Boss mới được hưởng thụ.

“Muốn chơi gì?” Lạc Bắc Minh rất tự giác lấy thái độ của người chủ giới thiệu rất nhiều trò chơi trong “Tân Nguyệt.”

Tô Dục hờ hững nói “Gì cũng được.”

Lạc Bắc Minh suy nghĩ một lúc cuối cùng dẫn Tô Dục xuống dưới tầng hầm, dưới tầng hầm là nơi chuyên đánh bài, hơn nữa trang thiết bị trong “Tân Nguyệt” vô cùng đầy đủ, Baccarat, bàn quay, chip lớn nhỏ, Poker, xì dách vân vân, đầy đủ mọi trò.

Lạc Bắc Minh nói: “Chắc lâu rồi em không chơi mấy trò này hả? Có muốn chơi chút không?”

Tô Dục giang tay nói: “Bây giờ tôi không mang theo thứ gì đáng gía để đánh cược với ông chủ Lạc cả.”

“Tôi không ngại em lấy mình làm tiền đặt cược.” Lạc Bắc Minh cười giỡn nói.

Tô Dục hoàn toàn không thèm để ý câu đùa của Lạc Bắc Minh, tiếp lời anh nói, “Vậy chỉ sợ ông chủ Lạc không định giá được tiền đặt cược thôi.”

“Tôi cũng có thể lấy mình làm tiền đặc cược.” Lạc Bắc Minh đắc ý nói, “Tôi thắng, em là của tôi; em thắng, tôi là của em.”

“Anh đúng là tên biết tính toán.” Giọng điệu Tô Dục giễu cợt nói.

Lạc Bắc Minh không hề để ý giọng điệu của Tô Dục, ngược lại cười nói, “Cảm ơn đã khen.”

Người này… Thật đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, Tô Dục bất đắc dĩ.

Vì chỉ có hai người họ nên cuối cùng Tô Dục quyết định chơi bài, thân là người thừa kế thế gia hắc đạo, trên phương diện đánh bài cậu cũng là một cao thủ, chỉ là cậu không nghĩ tới Lạc Bắc Minh cũng rất am hiểu về mặt này. Hai người có thắng có thua chơi vài ván xong, Tô Dục dần mất hứng. Cậu vốn không phải là người có hứng thú bài bạc, hơn nữa hai người đều không đặt tiền cược, chỉ thuần túy chơi vui mà thôi, một chút kích thích cũng không có.

Dường như nhìn ra Tô Dục không tập trung, Lạc Bắc Minh dẫn Tô Dục tới chỗ khác, hai người chơi golf ở sân golf bên ngoài câu lạc bộ xong thì đi bơi. Đương nhiên, trong lúc này nam chủ đại nhân nhân cơ hội ăn không ít đậu hũ của Tô Dục, nam chủ đại nhân chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, còn cảm thấy vô cùng tiếc nuối đối với chuyện Tô Dục biết bơi, nếu không chẳng phải anh có thể lừa gạt cậu đi ra chỗ nước sâu? Sau đó đối phương không hề có chút lực phản kháng mặc anh đùa giỡn… Thử nghĩ xem đó là chuyện tốt đẹp cỡ nào!

Nếu như Tô Dục có thuật đọc tâm thì… Nói không chừng sẽ áp dụng thủ đoạn bạo lực với nam chủ đại nhân, đáng tiếc nếu như cuối cùng vẫn chỉ là nếu như, bởi vậy Tô Dục vô cùng hài lòng cùng nam chủ đại nhân đi ăn tối, sau đó trở về nhà.

************************************

Một ngày hẹn hò rất nhanh đã kết thúc, mặc dù Lạc Bắc Minh lưu luyến không rời nhưng vẫn không cách nào cản bước chân Tô Dục được, anh đành lùi một bước dựa vào mặt dạn mày dày tỏ vẻ đáng thương cầu xin Tô Dục đồng ý cuộc hẹn lần sau.

Sau khi Tô Dục về nhà họ Tô cũng không trở về phòng mình luôn mà gõ cửa phòng ba cậu.

“Vào đi.” Sau khi nghe bên trong có người lên tiếng, Tô Dục đẩy cửa đi vào.

“Sao vậy?” Ba Tô ngẩng đầu, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt nghiêm túc của con trai nhà mình, thật đúng là hiếm có, “Xảy ra chuyện gì hả?”

“Ba.” Tô Dục do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn lên tiếng nói ra chuyện ông trùm giấu mặt của “Tân Nguyệt” là Lạc Bắc Minh. Tuy cậu nguyện ý tin nam chủ đã bỏ suy nghĩ này, nhưng dù sao Lạc thị cấu kết hắc đạo là chuyện quan trọng, cậu không thể vì tâm tư của mình mà nguy hại đến Tô thị. Những lúc như vậy, những người đứng ngoài quan sát như ba mới có thể có quyết định có lợi cho Tô thị nhất.

Nhưng mà như vậy… Dường như cảm thấy hơi có lỗi với Lạc Bắc Minh. Tô Dục than khẽ, lại lập tức lắc đầu. Cậu và Bắc Minh chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường, anh em ruột còn mưu tính nhau nữa là! Chính mình lại xoắn xuýt chuyện này, thật sự là không hề giống phong cách của mình chút nào.

“Ba biết rồi.” Sau khi nghe Tô Dục nói xong, vẻ mặt ba Tô không lộ biểu cảm gì, ngược lại hỏi tới một vấn đề khác, “Sao con biết chuyện này?”

“Là anh ta nói cho con biết.” Tô Dục thành thật trả lời.

Ba Tô nghe xong gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

“Ba….” Trước khi đi Tô Dục dừng lại, vẫn không nhịn được hỏi, “Ba định làm thế nào?”

Ánh mắt ba Tô lợi hại như thể có thể nhìn thấu cậu, sau đó mới nói, “Trước tiên cứ lặng lẽ quan sát đã.”

Hết chương 18

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.