Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Ngày hôm đó, sau khi phần diễn kết thúc, Tô Dục chào Lâm Vi rồi một mình trở lại xe, cậu không vội lái xe đi mà lẳng lặng ngồi yên trong xe, cũng không mở nhạc. Cửa sổ xe đóng kín, ngăn cách những tiếng ồn ầm ĩ bên ngoài, trong xe hoàn toàn yên tĩnh. LQĐôn
Sau khi Lạc Bắc Minh rời khỏi đoàn làm phim, Tô Dục tỏ ra như bình thường không có gì khác biệt, thậm chí có một cảnh quay còn phát huy vượt qua mức bình thường, nhận được lời khen của đạo diễn. Nhưng khi có thể vứt bỏ hết tất cả suy nghĩ lung tung lắng đọng trong lòng mình thì cậu lại nghĩ tới bóng lưng cô đơn khi Lạc Bắc Minh rời đi, không khỏi có chút phiền muộn trong lòng.
Tô Dục nhíu mày, sau đó đạp mạnh chân ga như phát tiết, xe như cung rời tên xông ra ngoài, may mà chỗ này là vùng ngoại ô thành phố, người ở thưa thớt, nếu không chỉ sợ tin tức “Quý công tử Tô Dục biểu diễn đua xe” sẽ lên trang đầu đề ngày hôm sau mất thôi.
Tô Dục không chạy về phía nhà họ Tô mà chạy lung tung không mục đích trong thành phố, mãi đến khi tâm tình cậu tạm ổn, hoàn toàn bình tĩnh lại mới quyết định về nhà.
Cậu đã nghĩ rất kỹ, chờ sau khi về tới nhà sẽ điện thoại cho Lạc Bắc Mính, lần này nhất định phải từ chối anh rõ ràng. Người ngoài không biết, chẳng lẽ cậu là người đã xem qua tiểu thuyết gốc cũng không biết sao? Lạc Bắc Minh và nữ chủ Kiều Ỷ Mộng mới là một đôi trời sinh, dù vì cậu mà có một vài việc xảy ra xung quanh đã thay đổi chút ít, nhưng nội dung cơ bản của vở kịch gần như đều xảy ra. Có lẽ vì mình tham gia vào mà Lạc Bắc Minh và nữ chủ chưa cùng xuất hiện, nhưng khi bọn họ gặp nhau thì sao? Lạc Bắc Minh thật sự sẽ không thích nữ chủ ư?
Hơn nữa, mặc dù hiện giờ quả thực mình có cảm tình với Lạc Bắc Minh, nhưng nếu yêu thì còn lâu mới đủ, duy trì quan hệ bạn bè bình thường với bọn họ mà nói đều là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ như vậy, tâm tình Tô Dục lại thả lỏng không ít, nhưng trong lòng lại có cảm giác trống trải chính cậu cũng không phát hiện ra. Cậu chạy rẽ vào một còn đường nhỏ im ắng, đường này xưa nay ít người qua lại, hôm nay sắc trời đã tối, đèn hai bên đường chiếu ánh sáng yếu ớt, hai bên đường mọc đầy cỏ dại, khiến cho con đường nhỏ yên tĩnh này càng thêm vài phần quỷ dị.
Trong lòng Tô Dục có dự cảm không tốt, cậu ngừng suy nghĩ bắt đầu cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh. Quả nhiên, khi cậu lái xe đến chính giữa đường nhỏ, đột nhiên phía trước phía sau có hai chiếc xe việt dã kẹp xe cậu ở giữa. Sau đó, từ trên xe việt dã có hơn mười gã đãn ông mặc áo đen đi xuống, đám người cao to lực lưỡng, hung thần ác sát, trên tay còn cầm súng kim loại sáng bóng.
Hai tay Tô Dục nắm chặt tay lái, chân phải giẫm xuống chân ga, đang muốn thừa dịp bọn họ chưa sẵn sàng hành động thì xông về lùm cây bên cạnh vượt qua bọn chúng chạy trốn. Nhưng dường như nhìn thấu tâm tư cậu, không đợi cậu đạp chân ga đã có mấy tiếng súng vang lên liên tục, theo đó tiếng lốp xe bị bể, lần này Tô Dục hoàn toàn bị bao vây.
Nhìn một đám người áo đen bắt đầu vây quanh xe cậu, thậm chí còn cố tình vội vã bắn phá cửa sổ xe cậu, Tô Dục cũng không bối rối, khóe môi cong lên nguy hiểm, xe cậu trang bị kính thủy tinh chống đạn, không bắn vỡ trong phút chốc được.
Tô Dục cầm điện thoại của mình ra ấn một dãy số, không đợi điện thoại thông máy đã vội cúp, không bao lâu sau, khoảng chừng hai phút, lại có hai chiếc xe lao nhanh về con đường vắng kia. Ngay từ đầu đám người áo đen kia chỉ cho rằng có người đi qua đường nên không thèm để ý, chỉ ném ra một câu “Đừng xen vào việc của người khác” rồi tiếp tục tấn công Tô Dục. Nhưng sau khi vài gã áo đen lần lượt ngã xuống, những người khác mới phát hiện vệ sĩ từ trên hai chiếc xe kia đi xuống đều trang bị đầy đủ, vũ khí tinh nhuệ, mặc dù bọn họ không nhiều người, số lượng chỉ bằng nửa người bọn chúng, nhưng ai cũng tinh nhuệ.
Vì vậy ngay sau đó đám người áo đen không còn tinh lực trông nom Tô Dục nữa, ngược lại giao đấu với vệ sĩ nhà họ Tô. Tô Dục thừa dịp bọn chúng không rảnh để ý tới mình xuống xe, lúc này kính xe cậu đã có vết nứt, nếu còn núp trên xe chỉ sợ lại hạn chế hành động của mình. Cậu nửa quỳ giấu người sau thân xe, móc khẩu súng luôn kề sát bên mình thỉnh thoảng phối hợp bắn vài phát súng vào đám người áo đen với vệ sĩ nhà mình.
Đang lúc Tô Dục hết sức chăm chú bắn thì đột nhiên nghe thấy bên trái phía sau mình truyền đến tiếng vang rất nhỏ, là tiếng động có người giẫm lên cỏ phát ra tiếng lào xào. Tưởng có kẻ thù đánh lén, Tô Dục giả vờ như không phát hiện ra, mãi đến lúc tay đối phương sắp khoác lên vai cậu thì mới đột nhiên xoay người lại tóm lấy, ấn đối phương xuống đất đồng thời cầm súng chĩa vào gáy đối phương.
“Đợi một chút, là tôi.” Như thể rất sợ Tô Dục nổ súng, người bị đè dưới đất vội mở miệng nói.
Tô Dục cũng có chút kinh ngạc, vì người bị mình đè thế mà lại là Lạc Bắc Minh, “Bắc Minh, sao anh lại ở đây?”
“Tình cờ đi ngang qua.” Lạc Bắc Minh chột dạ hít mũi một cái, chẳng lẽ anh không biết xấu hổ mà nói thật ra là anh vẫn luôn đi theo sau xe Tô Dục, nghe thấy phía trước có tiếng súng vang lên sợ Tô Dục xảy ra chuyện mới bỏ xe lại một mình lén lút chạy tới đây ư?
Tô Dục đưa mắt nhìn đối phương rất lâu mới thu súng chĩa vào Lạc Bắc Minh về. Mặc dù cậu không tin Lạc Bắc Minh xuất hiện ở đây bây giờ là tình cờ, nhưng việc này chắc không phải xuất phát từ bên đối phương. Cậu biết suy nghĩ này không hề có căn cứ, cũng hiểu ngộ nhỡ việc này thật sự là Lạc Bắc Minh làm, vậy thì mình là người bị bán còn giúp anh đếm tiền. Nhưng cậu tình nguyện tin tưởng Lạc Bắc Minh, tin anh sẽ không hại mình.
Tô Dục khẽ cười khổ, kiểu tin tưởng không lý do cũng sẽ xảy ra trên người mình ư, thật sự là khó có thể tưởng tượng! Phải biết rằng người trong giới hắc đạo như cậu, một lần sơ sẩy là vạn kiếp bất phục.
Lạc Bắc Minh nhìn vẻ mặt Tô Dục không ngừng thay đổi, hơi lo lắng, “Dục, em không bị thương chứ?”
“Tôi không sao.” Tô Dục lắc đầu, lại khôi phục nụ cười thủa xưa. Cậu tiếp tục cầm súng nhắm vào đám áo đen cách đó không xa, thỉnh thoảng bắn một vài phát, chỉ là không hết sức chăm chú như vừa rồi, chia ra vài phần tinh lực đặt trên người Lạc Bắc Minh ở phía sau lưng.
Vệ sĩ nhà họ Tô quả thật có vài phần năng lực, rất nhanh bắn hạ toàn bộ đám người áo đen, khi đó Tô Dục và Lạc Bắc Minh mới từ sau thân xe đi ra.
Trải qua một hồi bắn nhau quy mô nhỏ, đường mòn vắng vẻ lại khôi phục yên tĩnh như trước. Chỉ là lúc này hơn mười gã đàn ông áo đen nằm ngổn ngang trên mặt đất, vết máu đỏ thẫm chảy ra hai bên hàng cây, còn có người trùng hợp bị đạn bắn vào bụng làm nội tạng lòi ra khiến người ta buồn nôn, tất cả giống như địa ngục ở nhân gian.
Tình cảnh này người ngoài nhìn thấy sẽ hét to hoặc là nôn mửa, nhưng cảnh trước mắt dường như không khác gì bình thường với Tô Dục, cậu như thể không có việc gì cất súng trong tay, nói với vệ sĩ đứng bên cạnh chờ lệnh.
“Xử lý sạch sẽ hết đi.”
“Vâng.”
Từ lúc mới bắt đầu dường như trong mắt Lạc Bắc Minh chỉ có mỗi mình Tô Dục, Dục như vậy anh chưa từng nhìn thấy. Rõ ràng cảnh máu tanh như vậy, Dục của anh lại như một quý công tử ưu nhã tham dự yến tiệc như ngày trước, hào quang như vậy khiến anh thầm nghĩ muốn giấu Dục đi, chỉ một mình anh mới có thể nhìn thấy.
Đang lúc Lạc Bắc Minh si mê thì đột nhiên liếc thấy một gã áo đen gục trên mặt đất sau lưng Dục cách đó không xa đang run rẩy giơ súng chỉ vào Dục, lập tức muốn bóp cò súng.
“Dục, cẩn thận!” Khoảnh khắc đó, Lạc Bắc Minh không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ kịp kéo tay Dục qua bên cạnh, xoay người ôm chặt cậu trong ngực.
Cả người “Phịch” ngã xuống, máu bắn tung tóe văng khắp nơi.
Tô Dục có thể cảm nhận trọng lượng của đối phương đều chuyển hết lên người mình, “Bắc, Bắc Minh.” Cậu lẩm bẩm gọi, giọng khẽ khàng như sợ sẽ quấy rầy người nào đó. Nhưng, người lúc nào cũng đáp lại cậu bây giờ không lên tiếng. Tô Dục run rẩy vươn tay muốn ôm lấy lưng Lạc Bắc Minh, nhưng khi tiếp xúc chỗ đó thì đều ẩm ướt dinh dính. Cuối cùng cậu không nhịn được thò đầu nhìn, quần áo phía sau lưng Lạc Bắc Minh sớm bị máu tươi thấm ướt từng mảng, trên tay mình cũng toàn là màu đỏ.
Giờ phút này, cậu hoàn toàn không biết nên làm gì! Cậu quên gọi điện cho xe cứu thương, quên phương pháp đối phó với nguy cơ, quên tất cả kiến thức cấp cứu. Cậu chỉ biết ngơ ngác đứng đó, không dám động đậy dù chỉ là nhỏ nhất.
Từ trước tới gờ Tô Dục chưa trải qua những chuyện như này, từ trước tới giờ chưa từng có ai vì bảo vệ cậu mà nguyện ý chọn hi sinh chính mình.
“Cậu chủ, đưa anh ấy tới bệnh viện mau.” Một vệ sĩ tựa như nhìn không nổi, tiến lên mở miệng nhắc nhở.
Nhưng dường như Tô Dục không nghe thấy, vẫn đứng im đó không nhúc nhích, để mặc vệ sĩ đưa Lạc Bắc Minh lên xe tới bệnh viện, mãi đến khi xe chạy đi cậu mới lấy lại tinh thần.
Bỗng nhiên trời đổ mưa, tí tách tí tách như đang rửa mảnh đất xảy ra tội ác.
Tô Dục cúi đầu nhìn hai tay mình đầy máu tươi bị mưa dội liên tục, đến giờ đôi tay này vẫn không ngừng run rẩy. Cậu rất muốn cong môi cười như ngày thường, nhưng bất kể thế nào cũng cười không nổi.
Thì ra, mình để ý tới Lạc Bắc Minh còn nhiều hơn cả mình nghĩ…..
Hết chương 22