Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Tình Nhân Yêu Nghiệt

Chương 9: Chương 9: Tình cảnh nguy hiểm




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Trải qua nửa tháng ngày nào cũng làm việc, cuối cùng bộ phim <Hoàng tử Ếch và nữ vương đại nhân> cũng hơ khô thẻ tre (để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm – Theo QT). Lúc bấy giờ Tô Dục mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thật không nghĩ tới nghề nghiệp diễn viên còn mệt mỏi hơn cậu tưởng tượng nhiều, nào là đông thì quay phim mùa hè, mùa hè thì quay phim mùa đông, nếu tố chất thân thể không khỏe thì tuyệt đối không chịu đựng được sự giày vò như vậy. LQĐ

Đương nhiên, cố gắng sẽ có hồi báo, mắt Lâm Vi quả thật không tệ, bộ phim thần tượng này từ khi phát sóng đến nay gây luồng sóng thần tượng mới, đẩy danh tiếng của những người trong tổ phim lên cao. Như Tô Dục, vốn là ngôi sao chỉ có fan trụ cột bên giới người mẫu bỗng tỉ lệ ủng hộ tăng vùn vụt, nghiễm nhiên trở thành nhân tài mới, có dáng vẻ của tiểu thiên vương.

Người mới là Kiều Ỷ Mộng cũng nhờ bộ phim thần tượng này mà mạnh mẽ xuất đạo, chiếm được số fan hùng hậu, khiến người mới cùng xuất đạo với cậu và cô ta không ngừng hâm mộ. Nhưng, đang lúc Kiều Ỷ Mộng hăng hái vì mình thành công, một tiếng sét giữa trời quang lại còn nhanh đến mức không kịp chuẩn bị đánh trúng cô ta.

Trong vòng một đêm, Kiều Ỷ Mộng từ thiên đường rơi xuống địa ngục, scandal của cô ta bay đầy trời, ví dụ “Người mới Kiều Ỷ Mộng quay phim,” “Người mới VS ảnh hậu,” vân vân, đều xuất hiện trên đầu đề của tạp chí giải trí nổi tiếng.

Tô Dục nhàn nhã nằm trên sofa trong phòng nghỉ tiện tay lật xem tạp chí giải trí mà Lâm Vi đưa cho cậu để giết thời gian, nở nụ cười giễu cợt.

“Xem ra nội dung vở kịch sắp bắt đầu…” Cậu thì thào lẩm bẩm.

Trong tiểu thuyết gốc, Kiều Ỷ Mộng cũng vì đắc tội với ảnh hậu Tống Viện Viện cho nên Tống Viện Viện hãm hại cô ta ở nơi công cộng, làm ra vẻ bộ dạng người bị hại bị Kiểu Ỷ Mộng vô duyên vô cớ mắng nhiếc, mượn lực lượng fan hùng hậu của mình chèn ép Kiều Ỷ Mộng, lén lút thổi gió bên gối với kim chủ là tổng giám đốc Giang Đào của Thánh Hoàng, xúi giục ông ta đóng băng Kiều Ỷ Mộng.

Giang Đào vốn có chút kiêng kị Kiều Ỷ Mộng vì cô ta do người thừa kế nhà họ Lam là Lam Hi Tước giới thiệu vào công ty, nhưng sau một thời gian ngắn ông ta phát hiện Lam Hi Tước không hỏi tới chuyện của Kiều Ỷ Mộng thì mới phát hiện nói không chừng thiếu gia Lam đã có món thịt mới, bây giờ đã sớm vứt người phụ nữ này ra sau đầu, vì thế để dụ dỗ Tống Viện Viện vui vẻ nên đồng ý yêu cầu của Tống Viện Viện.

Bên kia, Tống Viện Viện cười liên tục vì Giang tổng đã thỏa mãn yêu cầu của cô ta, bên này thì Kiều Ỷ Mộng nằm trong phòng nghỉ đơn sơ lại giăng đầy mây đen.

Kiều Ỷ Mộng tủi thân nằm trên sofa khóc sụt sùi, người đại diện của cô ta là Linda lại có phần không kiễn nhẫn, “Khóc khóc khóc, cô còn mặt mũi khóc à, lúc trước cô dám đắc tội với Tống Viện Viện, sao bây giờ mới biết khóc!”

“Em, em cũng không làm sai, rõ ràng là cô ta không hiểu đạo lý, em chỉ nói lẽ phải mà thôi.” Kiều Ỷ Mộng vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng giải thích.

Linda bị cô ta chọc giận nở nụ cười, “Lẽ phải? À, trong cái vòng này không cần nhất chính là lẽ phải đó, cô chỉ là một người mới, Tống Viện Viện muốn bóp chết cô còn dễ hơn bóp chết một con kiến nữa kìa, cô lại dám sẵng giọng với cô ta, có phải cô không muốn lăn lộn trong giới này nữa không? Hả? Có phải không hả?”

Kiều Ỷ Mộng đã nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ đành lắc đầu liên tục, tiến vào giới giải trí làm ngôi sao là giấc mơ từ nhỏ của cô ta, cô ta không muốn bị đóng băng như vậy, không muốn cuộc sống ngôi sao bị chết yểu như vậy, cô ta vừa mới khởi đầu, còn chưa đạt được vinh quang thuộc về cô ta.

“Cô thật sự là….” Linda chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cầm tay cô ta, vừa bất đắc dĩ buông tiếng thở dài khe khẽ, sao cô ta lại đụng phải người mới như vậy chứ, lúc trước còn cảm thấy cô rất có tiềm năng, không nghĩ tới lại lơ ngơ như vậy.

Ngay lúc ấy, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên trong phòng nghỉ yên tĩnh chỉ mơ hồ có vài tiếng nức nở, Linda lấy máy ra, nhìn thấy tên trên màn hình như thể thấy được vị cứu tinh vội ấn nút nghe, giọng không tự chủ trở nên cung kính.

“Xin chào ngài.”

“Được, được, Ỷ Mộng nhà tôi nhất định sẽ đi.”

“Ôi, được ạ, cám ơn ngài, cám ơn.”

Sau khi cúp máy, cả khuôn mặt Linda chuyển từ mây sang nắng, “Ỷ Mộng, cô còn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới này không?”

Kiều Ỷ Mộng khẽ gật đầu.

“Là thế này, bây giờ có một cơ hội.” Linda thấy ánh mắt mong chờ của Kiều Ỷ Mộng, tiếp tục nói, “Tối nay cô tới phòng XX của khách sạn XX đi.”

Kiều Ỷ Mộng đơ vài giây, sau đó lập tức phản ứng kịp, đây là bảo cô ta dùng quy tắc ngầm? “Em không đi.” Cô ta nói như chém đinh chặt sắt.

Linda nhíu mày, “Ỷ Mộng, bây giờ không phải là lúc cô giở tính đùa vui ra đâu, nếu cô không muốn bị công ty đóng băng thì ngoan ngoãn tới đó đi.”

“Em không muốn.” Kiều Ỷ Mộng thu hồi nước mắt có xu thế chảy ra.

Linda có chút bất đắc dĩ rút khăn tay, ngồi bên cạnh cô ta bắt đầu ấm giọng nói lời nhỏ nhẹ, “Ỷ Mộng, em nên suy nghĩ chút đi, vì sao Tống Viện Viện còn trẻ như vậy mà có thể trở thành ảnh hậu? Vì gì mà vượt qua được? Không phải là vì cô ta có Giang tổng chống lưng sao? Cô xem, cô có thiên phú bẩm sinh, lại chịu cố gắng, nếu có người chống đỡ sau lưng thì chả phải như hổ mọc thêm cánh à? Hơn nữa, lần này tôi tìm cho cô người mạnh hơn Giang tổng rất nhiều, là người đứng đầu gia tộc hàng đầu Lạc thị, có quyền có thế bộ dạng lại đẹp trai, cô chẳng chút thiệt thòi nào đâu. Hơn nữa, bây giờ anh ta còn chưa kết hôn, nếu anh ta thật sự coi trọng cô, chẳng phải cô bay lên làm phượng hoàng sao? Đến lúc đó Tống Viện Viện là cái thá gì chứ? Cô muốn bắt nạt cô ta như thế nào thì bắt nạt thế ấy, cô cẩn thận suy nghĩ đi.”

Linda nói xong rồi rời khỏi phòng nghỉ, để lại không gian cho Kiều Ỷ Mộng, Kiều Ỷ Mộng cúi đầu tập trung suy nghĩ, cô ta không muốn rời khỏi làng giải trí, cũng không muốn bị quy tắc ngầm, rốt cuộc cô ta phải làm sao đây? Kiều Ỷ Mộng nắm chặt tờ giấy ghi địa chỉ số phòng khách sạn mà Linda để lại cho cô ta, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi thấm ướt mảnh giấy, cuối cùng cô ta cắn răng, lần này, lần này….

################################################

“Lạc tổng, đã giúp anh chuẩn bị xong.” Thư ký riêng Kỷ Hàn Phong của Lạc Bắc Minh cầm cặp tài liệu, đưa tay đẩy mắt kính viền vàng, thờ ơ nói như thói quen, dù bây giờ anh ta đang nói về chuyện chuẩn bị phụ nữ giúp Boss nhà mình, trên mặt anh ta cũng không có chút biến động nào.

Lạc Bắc Minh gật đầu, tay vung lên ý bảo anh ta lui xuống dưới, sau đó hơi bực bội vuốt ve huyệt thái dương. Từ lần trước, sau khi giúp Tô Dục mên man trong khách sạn, trong đầu anh thỉnh thoảng lại hiện lên làn môi mỏng anh chưa hôn được, sau đó trong lòng càng khao khát muốn nếm thử tư vị đôi môi ấy. Vì vậy trong đầu nhận định là do mình lâu rồi không chạm vào phụ nữ cho nên lửa dục thiêu đốt, đàn ông nào chả vậy, vì thế sau khi về Lạc Bắc Minh liền bảo thư ký riêng tìm phụ nữu cho mình.

Sau khi làm việc xong, Lạc Bắc Minh lái xe tới khách sạn Kỷ Hàn Phong sắp xếp cho mình, vừa mở cửa thì thấy một mỹ nhân tóc xanh mắt xanh yểu điệu ngồi trên ghế sofa bên giường, sau khi anh mở cửa phòng cô ta vội vàng nhìn anh một cái rồi lại vội cúi đầu xuống, cả người đang run rẩy.

Lạc Bắc Minh bước qua đưa tay nâng cằm cô ta lên, cẩn thận quan sát cô ta, nhìn gần, người phụ nữ càng xinh đẹp hơn, ngũ quan vô cùng tinh xảo, cặp mắt xanh mơ hồ ngấn lệ.

Nếu như bình thường, cô gái nhìn “Không cam tâm tình nguyện” như vậy chính là kiểu Lạc Bắc Minh thích chơi đùa nhất, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay anh đột nhiên lại chả có chút hứng thú, nhìn đôi mắt chứa nước kia, phảng phất như xuyên qua nó thấy một đôi mắt khác, đôi mắt màu tím nhạt lúc nào cũng ẩn chứa nụ cười dịu dàng.

Lạc Bắc Minh lắc lắc đầu, gần đây sao lại hay nghĩ tới người đàn ông kia, chẳng lẽ anh là một người song tính.

Lạc Bắc Minh bị xu hướng tình dục của mình đả kích nên không có tâm tình tiếp tục nhìn người phụ nữ mảnh mai kia thêm, lỗ mãng nói một câu, “Cô đi đi,” sau đó ngay cả đầu cũng không quay lại liền rời đi.

Mãi đến khi người đàn ông kia đóng cửa, Kiều Ỷ Mộng mới thở phào nhẹ nhõm, nói một cách công bằng, quả thật bộ dạng người đàn ông kia là rồng trong đám người, cô ta không tìm ra chút tì vết nào, hơn nữa là người đứng đầu gia tộc hàng đầu, có quyền thế. Nhưng, mặc dù lúc đến cô ta đã làm đủ công tác tư tưởng, nhưng cô ta là một cô gái chưa trải sự đời, lần đầu tiên đụng phải chuyện như vầy, vẫn không tránh khỏi cảm thấy hoảng sợ, hơn nữa, trên người đàn ông kia phả ra cảm giác nguy hiểm, càng làm cô ta muốn trốn tránh.

Có điều, Kiều Ỷ Mộng không cảm thấy may mắn được bao lâu liền nghĩ tới tình cảnh hôm nay cô ta bị công ty đóng băng nên lại đau lòng, cô ta cuộn mình lại, ý định làm cả người ấm áp hơn chút.

“Vì sao, vì sao phải đối xử với tôi như vậy….” Cô ta thầm hận thói đời không công bằng, sau đó lại ảo tưởng nếu như có người đứng sau lưng giúp đỡ cô ta thì tốt biết mấy!

Trong giây lát, đột nhiên cô ta nhớ tới một người, cái người quân tử như ngọc kia, cái người đưa tay ra giúp khi cô ta lâm vào cảnh khốn khó.

Nếu như, nếu như là anh ấy, nếu như là người dịu dàng như vậy, nhất định sẽ giúp cô ta, Kiều Ỷ Mộng cắn môi, trong mắt sáng lấp lánh.

Bên kia, trong căn phòng chụp ảnh của một tạp chí, Tô Dục đột nhiên hiếm khi thiếu lễ phép nhảy mũi một cái, là ai đang nhớ thương cậu vậy?

Hết chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.