Tổng Giám Đốc Cường Sủng: Đọc Thế Khó Thuần Phục

Chương 2: Chương 2: Tầng hầm ngầm giam giữ con rệp (2)




‘Tiết Tuyết, dù sao cũng sắp chết, cũng nên để cho mày dù làm quỷ cũng hiểu được, thật ra mày mới đúng là thiên kim của Tiết gia. Lúc trước khi làm xét nghiệm, tao đã thay đổi máu của hai người chúng ta, chỉ có điều mẹ và ba cũng sẽ cảm thấy không sao cả đi, dù sao thanh danh trên người mày cũng đã bốc mùi, sớm bị làm bẩn, không xứng trở thành thiên kim của Tiết gia, cho nên dù trong lòng họ có nghi ngờ, cũng sẽ phải theo lý thường nói cho mọi người, mày mới đúng là đồ giả mạo!’

‘Mày!’ Đầu gục trên mặt đất cố gắng ngẩng lên, âm điệu nặng nề cố gắng xuất ra từ trong kẽ răng, hơi thở của cô gái ngày càng mờ nhạt, đồng tử dần dần tan rã, Tiết Nhu mỉm cười, nhẹ nhàng dán lên bên tai của cô, nhỏ giọng mở miệng.

‘Chị à, mày có vẻ rất hận tao, chỉ có điều vẫn cần thêm một chút nữa mới đúng, bởi vì ban đầu người hạ thuốc cho mày ở quá bar chính là tao, đưa phóng viên tới chụp được hình cũng là tao.’

Tươi cười dương dương đắc ý dưới ngọn đèn vàng của tầng hầm càng phát ra âm trầm đáng sợ, Tiết Nhu nào có nửa điểm đáng yêu, ngược lại dáng vẻ Tiết Tuyết càng thêm thê thảm thương cảm, giống như một loại bò sát nằm trên mặt đất, thậm chí ngay cả năng lực phát ra âm thanh cũng đều không có.

Xu thế khuếch tán của đồng tử càng ngày càng nghiêm trọng, trái tim lại bắt đầu nhảy lên không cam lòng, từng nhịp một, kịch liệt vô cùng, dường như muốn chui ra khỏi ngực.

Âm mưu, toàn bộ đều là âm mưu, từ trong khi cô ta vào trong nhà, toàn bộ của mình đều bị hủy đi, cô không cam lòng, thật sự không cam lòng, vì sao ngay từ đầu cô không hề nhận ra đây là một con cừu đội lốt sói.

‘Chỉ có điều mày có thể nhẹ nhàng mà đi tìm chết, Thần vẫn nói cho tao, ở bên cạnh một tiện nhân bị hủy dung như mà, mỗi phút anh ấy đều thấy buồn nôn, mà tao mới đúng là người mà anh ấy yêu nhất.’

Cánh môi màu hồng của Tiết Nhu gợi lên, lộ ra mỉm cười không có ý tốt.

Tiết Tuyết nằm trên mặt đất, trong đầu nghĩ đến người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú kia, đã từng dịu dàng đối đãi với mình như thế, dịu dàng khiến cho Tiết Tuyết tình nguyện trao hết tâm can, bao gồm cả tài sản của Tiết gia và Vân gia, sau đó vào thời điểm mấu chốt nhất, từ sau lưng hung hăng đâm cho cô một nhát dao, đem tất cả trở thành của riêng.

Lại sau đó đem vị hôn thê như cô nhốt dưới tầng hầm ngầm không có ánh sáng mặt trời để cho Tiết Nhu đùa giỡn.

‘Còn chưa chơi đã sao?’

Âm thanh lưu luyến mang theo từ tính từ xa lại gần, người đàn ông từ trên bậc thang đi tới, lúc nhìn thấ Tiết Tuyết liền lộ ra vẻ mặt chán ghét.

‘Con rệp ghê tởm này, vậy mà vẫn còn sống?’

Con rệp, đã từng là người đàn ông mà cô yêu nhất lại hình dung cô là một con rệp.

Tiết Tuyết thật sự muốn cười lên thật to, cười chính mình ngu xuẩn, cười chính mình lúc trước, vậy mà không thể nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta.

‘Đúng thế, em không ra tay được.’ Tiết Nhu cắn môi dưới, lộ ra vẻ mặt nhu nhược lại bất đắc dĩ, than nhẹ: ‘Dù sao cũng là chị của em.’

‘Chị?’ Người đàn ông cười lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Tiết Tuyết: ‘Tiểu Nhu, em quá thiện lương rồi, loại con gái không biết đã bị bao nhiêu người chơi đùa dơ bẩn như thế, sao có thể xứng làm chị của em.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.