Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ chốc lát, Lâm Kha đã bước vào trạng thái bình tĩnh cao độ, điểm sáng nhỏ vốn lười biếng trong không khí sau khi được cô triệu gọi, lập tức nhanh chóng vây quanh người cô không ngừng xoay vòng.
Có một ít điểm sáng nhỏ phát hiện mình không thích hợp với chủ nhân này, liền quay đầu bay đi, nhưng lại có hơn nửa điểm sáng trở nên càng lúc càng hưng phấn, sau khi tăng tốc xoay tròn, đồng thời chui vào trong cơ thể chủ nhân, điểm sáng rót thành dòng suối nhỏ, vui vẻ cọ rửa kinh mạch trong cơ thể, cuối cùng tập trung đến vị trí đan điền, ngưng tụ thành một luồng khí xoáy không ngừng vận chuyển.
Lâm Kha chậm rãi mở to mắt, giơ tay lên nhìn, khóe môi mỉm cười.
Rất tốt, dẫn khí nhập thể thành công, mình có thể tu luyện lại từ đầu.
Chỉ là đáng tiếc, nguyên âm đã bị hồ ly thối kia cướp đi, tương lai trừ phi song tu, nếu không vĩnh viễn sẽ không đuổi kịp tốc độ tu luyện quá khứ.
Đáng hận!
Hồ ly thối, tôi nhất định giết anh!
Tu luyện trong chốc lát, bụng kêu rột rột lần nữa.
Thèm ăn quá.
A, bánh bao hấp thơm thơm...
Lâm Kha lau nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa sổ, suy nghĩ có nên đi ra ngoài tìm ăn trước không?
Cửa phòng bị gõ.
Hai mắt Lâm Kha tỏa sáng, bánh bao hấp trở về rồi à?
Cô không kịp chờ đợi xông tới cửa, lập tức mở cửa phòng ra: “Bánh bao... hai người ai vậy?”
Cô không nhận ra hai người đứng ở cửa.
Người phụ nữ trẻ đưa tay đẩy cô một cái, dửng dưng đi đến: “Lâm Kha, không ngờ mày còn mặt mũi đứng ở chỗ này à!”
Lâm Kha im lặng, mình không đứng ở chỗ này, chẳng lẽ phải bay sao?
Người phụ nữ lớn tuổi đưa tay tát lên khuôn mặt cô: “Tiện nhân!”
Lâm Kha đưa tay vững vàng bắt lấy cổ tay của đối phương, ngạo mạn mở miệng: “Bà là ai?”
Phản ứng của Lâm Kha lập tức khiến Lâm phu nhân và Lâm Ngữ Linh sợ ngây người!
Lâm Kha ăn gan hùm mật gấu à?
Còn dám đánh trả?
Lâm phu nhân dựt tay ra: “Làm sao? Thấy tao ngay cả tiếng mẹ cũng không biết đường mà gọi à?”
Mẹ?
Lâm Kha lập tức nghi ngờ nhìn về phía khuôn mặt của Lâm phu nhân, gương mặt của bà ta cho thấy bà ta trời sinh tính cay nghiệt ích kỷ vợ chồng không hòa thuận, cả đời chỉ có một đứa con gái, không có đứa con thứ hai.
Người phụ nữ trẻ bên cạnh, chính là con gái bà ta. Nhưng Lâm Kha cô không phải nha.
Như vậy tại sao mình phải gọi bà ta là mẹ?
Ngoại hình của Lâm Kha không thay đổi, tình thân mờ nhạt, cha mẹ đều đã mất.
Cho nên khẳng định cô không có quan hệ máu mủ với hai người trước mắt.
Chẳng lẽ là bởi vì thân phận đại trưởng lão Phù Tông của cô? Cho nên muốn đến cửa nhận người thân à?
Thật sự quá khổ não.
“Gọi bà là mẹ ư? Bà còn chưa xứng.”
Lâm phu nhân giận đến nỗi cả người run rẩy, tay chỉ vào Lâm Kha: “Mày... mày...”
Lâm Ngữ Linh sợ kéo dài để lỡ chuyện chính, lập tức kéo tay mẹ: “Mẹ, nói chuyện chính đi!”
Lúc này Lâm phu nhân mới lấy lại tinh thần, hỏi một tràng: “Lâm Kha tao hỏi mày, tối hôm qua có phải mày ngủ với người thừa kế tài phiệt Cơ thị không hả?”