“Hừ! Em có biết tôi hận nhất là cái gì không? Chính là bị người khác lừa gạt, em chẳng những đi gạt tôi, mà còn phản bội tôi, ở cùng một chỗ với cái lão già kia, em nói xem tôi nên xử lý em như thế nào đây? Chụp hình em cùng lão già đó rồi tung lên báo chí có được không? Hay là vẫn trực tiếp giết chết cái lão già không biết sợ là gì đó mới tốt!”
Lữ Trị tức giận đến nổi gân xanh đầy mặt, anh một lòng một dạ tìm cô, yêu cô, vậy mà nha đầu này đảo mắt đã đi theo cái lão già chết tiệt kia, còn tới địa bàn của anh hoạt động, không phải muốn chết sao?
Tiểu Ốc nhìn Lữ Trị, ánh mắt của anh ta thật là đáng sợ, cô biết anh ta không chỉ nói miệng là xong, nên một bên Tiểu Ốc cố gắng đẩy anh rời khỏi người cô, nói: “Anh đừng xúc động, tôi và lão già kia chẳng có gì cả”.
“Không có gì? Mà tôi lại nhìn thấy lão ta ôm eo của em.”
Nếu như anh không nghe nói có lãnh đạo đến, thuận tiện đi xem náo nhiệt, không thì làm sao có thể bắt được cô? Nha đầu này tuy mới nhìn qua thì không giống, nhưng ánh mắt này vĩnh viễn anh sẽ không thể nào quên, lại làm cho anh nổi cáu là cái lão già kia ngang nhiên còn ôm eo của cô.
Tiểu Ốc nhìn Lữ Trị, anh ta cũng không có bao nhiêu xấu xa, nói: “Tôi cùng lão già kia thật không có gì, bây giờ tôi có thể nói cho anh biết chân tướng, nhưng mà tôi có một điều kiện, không cho phép anh cứ như vậy xuất hiện ở đây, làm bức dây động rừng, tôi thật vất vả mới giả tạo được thân phận này, anh cứ như vậy đến đây thì thân phận giả này của tôi sẽ bị vạch trần hết.”
“Giả thân phận? Được rồi tôi cho em một cơ hội để giải thích rõ ràng với tôi.”
Lữ Trị hừ lạnh một tiếng quay sang chỗ khác, không thèm nhìn Tiểu Ốc, bộ dạng này có chút không được tự nhiên, thế nhưng Tiểu Ốc đột nhiên nhớ tới đã lâu rồi không gặp Đậu Diệc Phồn.
Trong lòng hiện lên một tia dịu dàng, không kiên nhẫn được, giải thích cho Lữ Trị: “Anh có nghe qua “nội gián” hay không ?”.
“Em là nội gián?”.
Anh đương nhiên là có nghe qua, là chỉ một số ít người vốn có thân phận thuộc tổ chức xã hội đen, hoặc là đang chịu án, làm việc cho cảnh sát, nằm vùng tìm kiếm thông tin cung cấp cho phía cảnh sát làm điều kiện có lợi để trao đổi.
Tiểu Ốc gật đầu: “Tôi vốn là còn mười năm tù nữa, nhưng mà chỉ cần tôi làm nội gián, thì có thể thời gian phạt sẽ giảm xuống một hai năm tùy theo thông tin tôi có được, lần đó ở Hồng Kông anh mua tôi, lúc đó tôi đang phá án, bị anh cắt ngang rồi, còn bây giờ vụ án này đã điều tra được một nữa thật vất vả mới có một chút ít manh mối, tôi không hy vọng lại bị anh phá hỏng đâu. Anh cũng không hy vọng tôi vẫn ngồi tù đấy chứ!”
“Em điều tra Điền Đại Quân?”
“Ừ.”
Tiểu Ốc gật đầu, còn nói: “Anh yên tâm tôi chưa từng cùng hắn xảy ra quan hệ, tôi có biện pháp để lừa gạt hắn, như vậy anh vừa lòng chưa?”