Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Chương 229: Chương 229: Xui xẻo




Uớc chừng một tiếng sau, xe tải dừng lại ở một cái sân nhỏ trên núi. Bọn chúng đẩy cửa xe từ bên ngoài, rồi lại thô lỗ đẩy các cô xuống xe. Mười mấy tên đàn ông vừa thấy các cô xuống xe liền bắt đầu huýt gió, hoặc là gào thét.

Thoạt nhìn bọn chúng giống như là một đám binh lính, nhưng trên thực tế bọn chúng đều là thủ hạ của tên trùm ma túy. Xem ra vị trùm buôn thuốc phiện kia có hẳn một đội quân của riêng. Mặc dù sếp của bọn chúng không có ở đây, nhưng nhìn những người này cũng có thể đoán được là bên cạnh hắn sẽ là những binh lính giỏi. Nghe một người trong các cô gái đã từng tới đây nói, những tên đàn ông này phần lớn là những binh lính bình thường, chưa có gia đình cũng chưa thành danh. Bởi những tên tướng lãnh cao cấp muốn có đàn bà sẽ tự mình đi tìm, không đi theo trùm buôn thuốc phiện tới nơi này. Hơn nữa cái mà mấy tên đàn ông này chờ đợi là những cô gái còn dư lại sau khi đã được trùm thuốc phiện lựa chọn. Những cô gái này sẽ phải tiếp bọn chúng cả đêm, đây là điều hết sức kinh khủng. Mặc dù số tiền mà các cô gái nhận được cũng không ít, nhưng nếu như không tới đủ người, có khả năng một người sẽ phải tiếp ba bốn binh lính, thậm chí là một đám.

Thời điểm các cô bị đuổi về, trên người căn bản có không ít vết thương khác nhau. Bởi có vài binh lính thích cắn người, cũng có vài tên thích vừa làm vừa lăng nhục các cô gái, cũng có vài tên động tác rất thô bạo. “Thương hương tiếc ngọc” - cái từ này không nằm trong tự điển của bọn chúng, bởi vì bọn chúng có thể phải rời đi bất cứ lúc nào, cho nên đối với các cô luôn làm hết sức, ép buộc nhanh hơn. Vị trùm buôn thuốc phiện kia chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ rời đi ngay lập tức, quần áo mặc hay chưa cũng đều không quan tâm, bởi bọn chúng không chỉ là khách làng chơi mà còn là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Cảm giác được những ánh mắt trần trụi này, phần lớn các cô gái đều biến sắc. Họ không hy vọng mình trở thành đồ chơi của bọn chúng, nhưng trùm buôn thuốc phiện kia chỉ chọn một, còn dư lại đều phải chịu xui xẻo, mà bản thân họ cũng không có cách phản kháng, điều có thể làm bây giờ là tranh thủ tiếp nhận sự việc này.

Mà bầy binh lính này hình như cũng đã sớm quen khi nhìn sắc mặt tái nhợt cùng thân thể run lẩy bẩy của các cô gái.

Các cô gái bị người dẫn vào bên trong một ngôi nhà nhỏ hai tầng như từng được kể. Vừa vào đại sảnh, họ liền bị yêu cầu cởi quần áo, bởi vì việc này chẳng những có thể nhìn vóc người của các cô không sót cái gì, đồng thời cũng khiến các cô không cách nào giấu diếm thứ gì trên người. Nếu như bị chọn, nghe nói là các đồ trang sức đều phải lấy xuống toàn bộ, như vậy mới có thể chắc chắn, không có sai sót gì.

Người nọ sau khi rời đi, trong đại sảnh, các cô gái bắt đầu kéo y phục. Họ biết thời gian cấp bách, họ chỉ có ba phút đem mình cởi sạch sẽ, ba phút sau, nếu vẫn chưa cởi sẽ bị kéo ra ngoài cho binh lính hưởng dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.