Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 678: Chương 678: Bạn gái [11]




Chương 678: Bạn gái [11]

Editor: May

 

Cô vừa mới tiếp nghe, liền nhìn thấy cảnh tượng Lương Thần giơ di động, vội vàng nhìn chung quanh đi vào từ cửa vào sân bay.

Trong sân bay người đến người đi, dáng người anh cao ngất, chú mục vạn phần, chỉ mặc áo sơ mi trắng mỏng manh, tóc đen thổi có chút hỗn loạn, trên gương mặt mang theo lo lắng rõ ràng.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở tại chỗ, nắm di động còn chưa có mở miệng nói cho Lương Thần biết mình ở nơi nào, anh lại đột nhiên như là phát hiện được, ánh mắt chợt dời qua, chống lại khuôn mặt của cô.

Cách khoảng cách xa như vậy, ngọn đèn sân bay chói mắt, Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nhìn thấy mặt Lương Thần không hiện lên một chút cảm xúc lơi lỏng, sau đó trực tiếp thu di động, sải bước đi về phía cô.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở tại chỗ, không hề nhúc nhích, chỉ nhìn người đàn ông kia ở trong mùa đông, gần mặc áo sơ mi mỏng manh, liền chạy tới, tới gần từng chút.

Cuối cùng Lương Thần dừng lại một bước xa ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nhìn trong chốc lát, đôi câu vài lời còn chưa có mở miệng, liền một phen vươn tay, kéo cô vào trong lòng.

Đầu Cảnh Hảo Hảo bị anh đặt chỗ bờ vai của anh, cô rõ ràng cảm giác được cổ rét lạnh của anh, Cảnh Hảo Hảo vụng trộm nâng mí mắt một chút, nhìn thấy sườn mặt và lỗ tai của người đàn ông, bị đông lạnh đến đỏ bừng, ủy khuất lớn nơi đáy lòng, đột nhiên liền tan thành mây khói trong nháy mắt, thật vất vả ngừng nước mắt, bỗng dưng lại nhảy lên.

Cô nhẹ nhàng cọ cọ đầu ở bờ vai của anh, lau quệt nước mắt tràn ra, buồn không hé răng tùy ý anh ôm ở trong lòng anh.

Trên người anh, chính là mùi thơm ngát quen thuộc luôn quẩn quanh trong trí nhớ cô vào mấy ngày qua.

Không có nghe thấy gặp thời điểm, Cảnh Hảo Hảo chỉ biết là chính mình rất là tưởng niệm.

Hiện tại lúc chân chân chính chính cảm nhận được, cô mới phát hiện, chính mình lại có thể phát điên lệ thuộc vào như vậy.

Cô nghĩ đến chính mình cả ngày một thân một mình ở Thượng Hải gọi cho anh mấy chục cuộc điện thoại, không yên bất an khi không nhận được hồi âm, lau khô khóe mắt, lại ẩm ướt lên một lần nữa.

Một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt, ba giọt nước mắt...... Cuối cùng nhiễm chỗ bả vai áo sơ mi Lương Thần nhiễm thành một mảnh ẩm ướt.

Lương Thần biết Cảnh Hảo Hảo đang rơi lệ, anh lại không nói ra một câu, chỉ càng thêm dùng sức ôm lấy cô.

Nước mắt Cảnh Hảo Hảo rơi càng mãnh liệt, cô nhịn không được nâng tay lên, gắt gao ôm thắt lưng Lương Thần, sau đó khóc thành tiếng, miệng như là thầm oán, mang theo một tia yếu ớt nói: “Sao anh có thể như vậy, anh về thành phố Giang Sơn, vì sao không nói cho em biết một tiếng, anh có biết..... hôm nay em tìm anh bao lâu không......”

Thật ra trên đường cô đến chỗ Lương Thần, trong đầu cũng từng nghĩ qua, lát nữa chính mình thấy anh, nhất định phải giả vờ đáng thương, giả vờ sinh khí, để cho anh dụ dỗ chính mình thật tốt.

Nhưng hiện tại, cô không cần sắm vai, trong giọng nói nức nở, liền mang theo đáng thương hề hề nồng đậm: “Em muốn cho anh kinh hỉ, em đi Thượng Hải tìm anh, kết quả anh đã trở lại......”

Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, cả người cứng ngắc một chút, có một loại áy náy và đau lòng nói không rõ, liền quay cuồng nghiêng trời lệch đất.

“Em gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, anh cũng không tiếp nghe, anh có biết hay không, anh làm em sợ muốn chết, anh......”

Cảnh Hảo Hảo vốn là đang chỉ trích, nhưng chỉ trích đến cuối cùng, nghĩ đến chính mình lo lắng đề phòng ở trên đường cái Thượng Hải gọi điện thoại cho Lương Thần, nghĩ đến chính mình ở máy bay trên trời cao ba vạn thước Anh sợ hãi nắm chặt vạt áo, nghĩ đến tâm tình tuyệt vọng vừa rồi của mình ở trong sân bay, cô đột nhiên liền nói không nên lời nữa, chỉ  là không ngừng ủy khuất chảy nước mắt, giống như là một đứa nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.