Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 566: Chương 566: Cầu cứu [6]




Chương 566: Cầu cứu [6]

Editor: May

 

Là một hạng mục hợp tác với Nhật Bản, hợp đồng là thư ký của tổng giám đốc Trần chuyển giao cho Cảnh Hảo Hảo, để cho Cảnh Hảo Hảo điền kim ngạch, sau đó đóng dấu.

Mười giờ sáng, tổng giám đốc Trần mang theo cao tầng công ty, ở phòng họp chính thức ký kết hợp đồng với khách hàng Nhật Bản.

Cách cửa sổ thủy tinh, Cảnh Hảo Hảo có thể thấy, mặt tổng giám đốc Trần đầy cảnh xuân, tươi cười dào dạt.

Giữa trưa, tổng giám đốc Trần mời khách hàng Nhật Bản đi khách sạn Tứ Quý ăn cơm, ba giờ rưỡi chiều mới trở về, có thể bởi vì ký kết một hợp đồng lớn như vậy, tâm tình cao hứng, uống có chút nhiều, đi đường đều có chút hơi lay động.

Kết thúc hạng mục này, Cảnh Hảo Hảo có vẻ có chút thanh nhàn, ngồi ở trên vị trí, bật máy tính lên, xem tin tức nổi lên trên trang web.

Bốn giờ, quản lí bộ phận tài vụ vội vàng mang đi tới đây, hỏi: “Tổng giám đốc Trần đâu?”

“Tổng giám đốc Trần ở bên trong.” Thư ký tổng giám đốc Trần đáp một câu, đứng lên, đi đến văn phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa: “Tổng giám đốc Trần?”

Bên trong không có trả lời, thư ký của tổng giám đốc Trần đẩy cửa ra, nhìn thấy tổng giám đốc Trần dựa vào ghế làm việc nhắm mắt lại, như là đang ngủ.

Thư ký nhẹ nhàng khép cửa lại, xoay người, nói với quản lý bộ phận tài vụ: “Giữa trưa tổng giám đốc Trần uống có chút nhiều, hiện tại đã ngủ, có chuyện gì đợi lát nữa tổng giám đốc Trần tỉnh, tôi sẽ chuyển đạt giúp anh.”

“Còn chờ cái gì nữa, xảy ra chuyện lớn rồi!” Quản lí bộ phận tài vụ lo lắng ném ra một câu, bước tiến lên, đẩy cửa phòng làm  việc của tổng giám đốc Trần ra, ngay cả cửa cũng không đóng, trực tiếp đi vào: “Tổng giám đốc Trần, hợp đồng ký kết với Nhật Bản  sáng hôm nay xuất hiện vấn đề.”

Tổng giám đốc Trần ngủ mơ mơ màng màng, mở to mắt, nhìn quản lí bộ phận tài vụ sốt ruột thành một đoàn, biểu tình có chút nghi hoặc: “Chuyện gì, cứ gấp gáp như vậy, chậm rãi nói.”

Tổng giám đốc Trần vừa nói xong, liền đứng lên, rót một ly nước, chậm rãi uống một ngụm.

“Buổi sáng hôm nay, chúng ta và Nhật Bản ký kết hợp đồng, rõ ràng là tiền trả cho đối phương là 100 vạn, nhưng số tiền trên hợp đồng, viết lại là một trăm ngàn.”

Nhàn nhã của tổng giám đốc Trần, trong khoảnh khắc đó biến mất vô tung vô ảnh: “Anh xác định không có nhìn lầm?”

“Không có.” Quản lý bộ phận tài vụ đưa hợp đồng tới trước mặt tổng giám đốc Trần: “Tôi đếm qua rất nhiều lần, xác định nhiều hơn một số 0.”

“Choang” Tổng giám đốc Trần nâng tay lên, ném mạnh ly nước trong tay xuống đất, rượu cũng tan gần hết, xoay người, bước đi ra khỏi văn phòng, đổ ập phát hỏa với thư ký bên ngoài: “Hợp đồng ký kết với Nhật Bản vào sáng hôm nay, là ai phụ trách?”

Bởi vì cửa không có đóng, người bên ngoài đã sớm nghe được rành mạch đối thoại bên trong.

Thư ký tổng giám đốc Trần vừa nghe được lời nói của tổng giám đốc Trần, lập tức đứng lên, nhỏ giọng nói: “Là tôi phụ trách.”

“Cô làm việc như thế nào ạậy, một trăm vạn và một trăm ngàn mà cô cũng phân không rõ? Không học tốt toán tiểu học sao?” Tổng giám đốc Trần hổn hển cầm hợp đồng trong tay hung hăng nện ở trước bàn làm việc của thư ký, bởi vì tức giận, cả người vòng quanh hai vòng tại chỗ: “Rốt cuộc cô có đầu óc hay không, cô có biết thọc ra bao nhiêu cái sọt lớn trong công ty không!”

Thư ký tổng giám đốc Trần bị tổng giám đốc Trần mắng đến cổ co rụt co rụt lại , cô ta vội vàng cầm lấy hợp đồng nhìn một lần, xác định số tiền phía trên là một trăm ngàn, sau đó liền mở máy tính của mình ra, phát hiện trong mail tổng giám đốc Trần gửi cho mình, số tiền là 100 vạn.

Sắc mặt cô ta nháy mắt trở nên tái nhợt xuống, cau mày, nghĩ nghĩ cẩn thận, phát hiện, lúc ấy mình trực tiếp giao hợp đồng này cho Cảnh Hảo Hảo đi làm, lúc Cảnh Hảo Hảo hỏi mình số tiền cụ thể bao nhiêu, chính mình tiện mắt nhìn mail tổng giám đốc Trần gửi đến, sau đó đếm con số một chút, đáp một tiếng là một trăm ngàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.