Chương 569: Cầu cứu [9]
Editor: May
Phương Lộ và của cô xác thực quen thuộc, nhưng 900 vạn này cô có thể cả đời cũng không trả nổi, sao cô có thể mở miệng đi mượn được? Huống chi, chưa chắc cô mở miệng, Phương Lộ liền nhất định sẽ cho mượn.
Sau đó, cũng chỉ còn lại...... Lương Thần .
Nghĩ đến cái tên này, đầu óc Cảnh Hảo Hảo trong nháy mắt tắt máy, qua hồi lâu, mới chậm rãi chuyển động lại.
Người đàn ông kia, xác thực không thiếu tiền, 900 vạn đối với cô mà nói là con số thiên văn, nhưng đối với anh mà nói, có lẽ chỉ là tùy tùy tiện tiện giá của một món đồ.
Cảnh Hảo Hảo chậm rãi lật người ở trên giường, càng thêm không ngủ được.
......
Ngày hôm sau tỉnh lại, trời ngoài cửa sổ đã sáng choang, Cảnh Hảo Hảo là sáng sớm mới ngủ, cầm lấy di động nhìn nhìn thời gian, mười giờ sáng, ngủ chỉ mới hơn ba tiếng.
Cảnh Hảo Hảo bò lên giường, ở trong toilet rửa mặt đơn giản một chút, lúc đi ra, di động trên giường đúng lúc vang lên.
Cảnh Hảo Hảo cầm lấy di động, nhìn thoáng qua, là một dãy số xa lạ.
Cô dừng hai giây, tiếp nghe, bên trong truyền đến một đạo giọng nam nghiêm túc: “Cảnh Hảo Hảo sao?”
“Đúng.” Cảnh Hảo Hảo dừng một chút: “Xin hỏi, ngài là?”
“Tôi ở sở công an đường Nam Sơn thành phố Giang, hôm nay pháp vụ công ty Hải Hâm liên hệ chúng tôi, nói cô thất trách tạo thành tổn thất 900 vạn cho công ty, con số này đã có thể lập án, công ty Hải Hâm bảy tỏ nếu trong thời gian hai ngày cô có thể bồi thường tổn thất cho công ty, bọn họ có thể rút đơn kiện, nếu không được, có thể buổi sáng ngày mốt, sẽ có nhân viên liên quan bên chúng tôi liên hệ với cô.”
Nói là liên hệ, tròng lòng Cảnh Hảo Hảo hiểu được, thật ra chính là tới bắt.
Cô nắm di động, mấp máy môi, thuận miệng hỏi một câu: “900 vạn, theo luật sẽ bao nhiêu năm?”
“Ít nhất hơn bảy năm.”
Bảy năm...... Hiện tại 21 tuổi của cô đã qua hơn phân nửa, bảy năm sau, cô gần 29, lúc đó, thời gian đẹp nhất của phụ nữ hoàn toàn đi vào kết thúc, hơn nữa từng ngồi tù, chỉ sợ cả đời này, cứ như vậy hoàn toàn bị hủy đi......
Cảnh Hảo Hảo nắm di động, ngơ ngác ngồi ở bên giường một lúc, cầm lấy di động, tìm số điện thoại Phương Lộ, gửi qua cho cô ấy một tin nhắn.
Chưa đến năm phút đồng hồ, Cảnh Hảo Hảo nhận được hồi đáp của Phương Lộ: [ Hảo Hảo, con số này hơi lớn, chuyện này tớ không làm chủ được, tớ phải thương lượng với chồng tớ một chút.]
Cảnh Hảo Hảo biết, đây là một cự tuyệt uyển chuyển, cô rũ mi mắt lặng im trong chốc lát, trả lời một tin nhắn: [ Không sao, làm phiền cậu rồi.]
Sau đó, không còn có hồi đáp, Cảnh Hảo Hảo thuận tay đặt một chuông báo, thời gian là mười giờ tối ngày hôm sau.
......
Hai ngày sau, Cảnh Hảo Hảo vẫn vùi ở nhà không có ra cửa, đầu óc vẫn luôn bị vây trong trạng thái chỗ trống.
Phương Lộ và chồng cô ấy thương lượng hai ngày, không có hồi đáp gì.
Lúc chuông báo thức tám giờ tối ngày thứ hai vang lên, cô mới phát hiện, trong bất tri bất giác, đã lặng yên không tiếng động trôi qua hai ngày.
Còn có một đêm, chính là kỳ hạn cuối cùng.
Đầu óc yên lặng hai ngày một đêm không suy nghĩ gì, lúc này mới hơi chuyển động lên.
Bảy năm, chẳng lẽ, cô thật sự phải ở bên trong lao ngục, vượt qua bảy năm sao?
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ánh sáng ngọc của ngọn đèn cảnh đêm ngoài cửa sổ, gắt gao mấp máy môi, liền cầm di động lên.
Đầu ngón tay của cô, trượt trên điện thoại mỏng nhẹ hồi lâu, cuối cùng dừng ở trên điện thoại Lương Thần.