Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 110: Chương 110: Của tôi chính là của cô ấy [2]




Chương 110: Của tôi chính là của cô ấy [2]

Editor: May

Sau một lúc lâu, thím Lâm mang theo Dương Thần bị phơi nắng thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa đi đến.

Thím Lâm đứng ở cửa đại sảnh, vốn không có đang động.

Dương Thần ngừng bước chân một chút, mới kiên trì, tốc độ cực kỳ thong thả tiêu sái đi đến trước mặt Lương Thần, giọng nói có chút nhút nhát hô một câu: “Lương tổng.”

Lương Thần nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Dương Thần một cái, chỉ dùng ngữ điệu chậm rì rì nói: “Đất dưới Lưu Kim Tuế Nguyệt là của tôi, hội sở này cũng là một tay tôi tạo ra, quyền ký kinh doanh cho anh năm năm, đến tháng 11 năm nay, quyền kinh doanh của anh đến kỳ, nói cách khác...... Anh cần đi tìm tập đoàn Giang Sơn ký hợp đồng một lần nữa, đúng không?”

Dương Thần gật gật đầu, nói: “Đúng.”

“Tôi còn nhớ rõ, ba năm này, bởi vì tôi thường xuyên tới Lưu Kim Tuế Nguyệt bàn buôn bán, cho nên một nửa mọi người ở thành phố Giang Sơn đều tới đây làm hội viên, cũng thực thích tới nơi này, khiến mức lợi nhuận hàng năm của anh lật mình mấy lần, tính quý trước khi hết hạn này thôi, Lưu Kim Tuế Nguyệt thu vào, tất cả thu vào dưới danh nghĩa Dương Thần anh tăng lên 60%, có phải hay không?”

Dương Thần nghe nói như thế, đáy lòng mơ hồ có chút chột dạ, anh ta tiếp tục gật đầu, nói: “Đúng.”

Lương Thần không có nói chuyện, chỉ chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Dương Thần.

Dương Thần nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt có chút khó coi nói: “Lương tổng, tôi cam đoan đây là lần đầu tiên, tôi tuyệt đối sẽ không phạm lần thứ hai, tương lai tài xế và người trong nhà ngài đến nơi này, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản...... Hơn nữa nếu tôi biết, bọn họ là người trong nhà ngài, tôi khẳng định sẽ không ngăn cản, đây là hiểu lầm, hiểu lầm......”

Dương Thần lo lắng nói một chuỗi dài, lúc anh nói xong lời cuối cùng, giọng nói đều có chút phát run, ngay tại lúc anh ta muốn bật thốt lên lời cầu xin tha thứ, Lương Thần đột nhiên đứng lên, kéo Cảnh Hảo Hảo một phen, đẩy tới trước mặt Dương Thần, nói: “Anh nhìn rõ ràng tướng mạo của cô ấy cho tôi, tôi cảnh cáo anh, hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, anh bắt cô ấy phơi nắng một tiếng, hôm nay tôi trả lại gấp bốn lần cho anh, cho anh phơi nắng bốn tiếng, nếu còn có lần sau, giống như tôi vừa mới nói vậy, Lưu Kim Tuế Nguyệt của anh khỏi cần nghĩ đến mử cửa nữa, cho dù anh còn có thời gian một năm mới tới kỳ hạn hợp động với tập đoàn Giang Sơn của tôi, nhưng nếu tôi vẫn có thể ở trong vòng vài ngày, tạo ra một Lưu Kim Tuế Nguyệt thứ hai danh tiếng càng nổi bật hơn của anh! Tôi cũng không tin, hội sở Lương Thần tôi không cho đến, có mấy ai trong thành phố Giang Sơn này dám quang minh chính đại đối nghịch với tôi mà đi đến nơi này!”

“Hôm nay, tôi ném lại những lời này cho anh, những thứ ở thành phố Giang Sơn thuộc về Lương Thần tôi, chỉ là thuộc về cô ấy, Lương Thần tôi có thể đi, cô ấy cũng có thể đi, nói đơn giản, của tôi chính là của cô ấy! Nếu ai đối nghịch với cô ấy, chính là đối nghịch với Lương Thần tôi!”

Lương Thần nói xong lời cuối cùng, ngữ khí không nhịn được nặng nề hơn, hỏi: “Đã hiểu chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.