Chương 314: Cười [5]
Editor: May
Anh cởi áo khoác, ném trên sô pha ở một bên, sau đó đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, quơ quơ ở trước mặt của cô: “Nghĩ gì thế?”
Cảnh Hảo Hảo bị dọa đến chợt đứng lên, nhìn thấy Lương Thần, lúc này mới hơi lơi lỏng một chút: “Sao lại trở lại sớm như vậy?”
“Nhà cũ bên kia đều là tiệc rượu, nếu không trở về, tôi sợ sẽ uống choáng váng ở nơi đó.” Lương Thần dẫn đầu ngồi ở ghế mây, một phen kéo Cảnh Hảo Hảo đến trên đầu gối của mình, ôm, sau đó lấy từ trong túi ra một phong bao tiền lì xì, quơ quơ với Cảnh Hảo Hảo, nói: “Tiền mừng tuổi, có muốn hay không?”
Tiền mừng tuổi, đều là trưởng bối cho vãn bối, bao tiền lì xì này hẳn là sau khi đi nhà cũ, đưa cho đám củ cải đỏ trong nhà, đưa đến cuối cùng, anh liền nghĩ đến cô, vì thế đựng nhiều thêm một cái, đặt ở trong túi của mình.
Tiền mừng tuổi đối với Cảnh Hảo Hảo mà nói, là ký ức rất xa xôi, kể từ sau khi cha mẹ rời khỏi, cô liền không nhận được tiền mừng tuổi nữa, hiện tại, nhìn thấy tiền lì xì trong tay Lương Thần, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo vẫn có chút thích, cho nên, nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, nói: “Muốn.”
Lương Thần nhìn ánh sáng nơi đáy mắt Cảnh Hảo Hảo, tâm tình cả người không khỏi tốt hơn, chỉ vào ti vi chiếm hơn phân nửa vách tường cách đó không xa nói: “Được rồi, chỉ là, trước khi lấy tiền mừng tuổi, trước theo tôi xem một bộ phim.”
Cảnh Hảo Hảo có chút không hài lòng nhìn chằm chằm Lương Thần, không tình nguyện hỏi: “Xem phim gì?”
“Nơi đó nhiều đĩa CD như vậy, em tùy tiện chọn một cái đi.” Nói xong, Lương Thần liền mở hai tay ra, buông Cảnh Hảo Hảo ra.
Cảnh Hảo Hảo đứng lên từ trên đùi anh, đi đến trước TV, lôi hộp phim phía dưới ra, chọn bên trong nửa ngày, cuối cùng chọn một phim [ Titanic ] kinh điển nhận được giải Oscar
Cảnh Hảo Hảo khom người bỏ CD vào trong đầu đĩa, đợi CD vận hành, bước đi đến trước Lương Thần, mở tay ra với anh.
Lương Thần đặt tiền mừng tuổi ở trong lòng bàn tay Cảnh Hảo Hảo, sau đó một lần nữa kéo cô ngồi ở trên đầu gối của mình, chỉ vào phim đã bắt đầu phát hình ở nơi xa, nói: “Bắt đầu, bắt đầu.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn lại theo ngón tay Lương Thần, sau đó lại thấy được tiếng Nhật ở trên phim Mỹ.
Cô nhịn không được nhíu nhíu mày, sau đó chợt nghe được Lương Thần hỏi: “Đây là phim gì?”
“Titanic.” Tiếng nói Cảnh Hảo Hảo vừa mới rơi xuống, trên màn hình ti vi đột nhiên liền xuất hiện một nam một nữ, hai người đang mặc đồng phục học sinh, cô gái ngồi ở trên bàn học, người con trai đứng ở trước mặt cô ta, ôm cô ta, đang hôn môi lửa nóng.
Một nam một nữ bên trong đều là tóc đen mắt đen, vừa thấy chính là người phương đông.
Cảnh Hảo Hảo kỳ quái nhìn ti vi, vừa định hỏi Lương Thần có phải là mua đĩa lậu rồi không, kết quả, giây tiếp theo, nam chính trong TV đột nhiên nhanh chóng cởi quần áo nữ chính, sau đó còn có da thịt trắng bóng bại lộ ra ngoài, ngay sau đó chính là hình ảnh cực kỳ không thích hợp cho trẻ con.
Đang lúc Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc, Lương Thần đột nhiên nghiêng người, dán bên tai của cô, cười khẽ ra tiếng, hỏi: “Hảo Hảo, đây thật là Titanic sao?”
Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo chưa từng xem qua phim A, nhưng cũng hiểu được đây là phim cấp ba, nghe được Lương Thần hỏi, mặt của cô trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, vội vàng giải thích với Lương Thần, nói: “Tôi thật sự lấy bộ Titanic mà.”
Lương Thần chỉ cười không nói nhìn Cảnh Hảo Hảo.