Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 330: Chương 330: Đả kích [7]




Chương 330: Đả kích [7]

Editor: May

Bàn về giành đồ, trên thế giới này, có ai có thể so sánh được với anh?

Cô đây là đang gián tiếp châm chọc, anh cướp đoạt cô ư?

Mặt Lương Thần âm trầm nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.

Người chung quanh, rất ít khi nhìn thấy Lương Thần phát hỏa lớn như vậy, tất cả sợ tới mức không dám thở mạnh ra tiếng, càng đừng nói là tiến lên nói chuyện.

Duy chỉ có Từ Dung tạm dừng trong chốc lát, mở bước chân đi lên trước, vươn tay, vỗ vỗ bả vai Lương Thần, tiến đến bên tai anh, thấp giọng nói: “A Thần, người cả phòng đều nhìn đấy, tức giận thì về nhà giải quyết, đừng để cho người khác ở trong này nhìn chê cười.”

Lương Thần nghe nói như thế, trên mặt vẫn là thần thái thờ ơ, ngực phập phồng hai cái, liền không hề dấu hiệu nắm cổ tay Cảnh Hảo Hảo, cũng không có để ý tới người một phòng, trực tiếp đi đến ngoài cửa.

Lương Thần bảo trợ lý dừng xe ở bãi đỗ xe đối diện hội sở, anh lôi kéo Cảnh Hảo Hảo bước chân rất nhanh đi đến chỗ cầu vượt, cũng mặc kệ tốc độ cô có thể theo mình hay không, cứ như vậy kéo cô đi về phía trước.

Cảnh Hảo Hảo mang giày cao gót hơn mười tấc, hoàn toàn không theo kịp tốc độ Lương Thần, giày không cẩn thận liền rớt ra một chiếc, cô còn chưa kịp đi nhặt, Lương Thần liền dùng sức một cái, trực tiếp kéo cô lên bậc thang.

Cảnh Hảo Hảo đành phải khập khiễng đi theo phía sau Lương Thần, Lương Thần như là cảm giác được cô gái phía sau chậm chạp, hơi nghiêng đầu một chút, nhìn thấy cô một chân mặc giày, một chân không có mang, mấp máy môi, tốc độ liền chậm lại, nhưng mà tức giận trên người lại không giảm chút nào.

Bởi vì lễ mừng năm mới, người trên cầu vượt có chút nhiều, tốc độ Lương Thần đi không nhanh, lúc nghiêng người nhường người ta, đột nhiên có một đôi tình nhân trẻ tuổi đi qua bên người bọn họ, miệng cô gái vểnh lên nói: “Em mặc kệ, lễ vật năm mới em không muốn tự mình chọn lựa, ema muốn anh chọn lựa cho em, chỉ là, anh nhất định phải nhớ kỹ, không thể mua thạch đầu ký, không thể mua giầy cho em!”

Chàng trai bên người cô gái nói: “Em đây rõ ràng là kỳ thị thạch đầu ký và giày.”

“Anh thì biết cái gì, chẳng lẽ anh không biết mua đá trong thạch đầu ký, vậy cuối cùng đôi tình nhân đó nhất định sẽ chia tay? Còn có nam tặng nữ giày, là vì để cho cô ấy càng chạy càng xa, rời khỏi chính mình.”

“Hoàn toàn là nói bậy, đều không có căn cứ khoa học, tung lời đồn nhảm.”

“Người khác đều là nói như vậy, anh đừng phạm vào là được rồi, chẳng may thật sự mua, chia tay thì làm sao bây giờ? Có phải anh không muốn cùng một chỗ với em không?”

Chàng trai kia vội vàng ôm bả vai cô gái, ôn tồn nói: “Đã biết đã biết, bảo bối, không mua thạch đầu ký, cũng không mua giày, sao anh nỡ chia tay với em được......”

Nói xong, đôi tình nhân kia dần dần đi xa.

Đột nhiên, Lương Thần liền dừng bước chân một chút, Cảnh Hảo Hảo bởi vì quán tính, chợt lảo đảo về phía trước một chút, đụng vào trên cánh tay Lương Thần, cô vội vàng lui ra sau một bước, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lương Thần dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm của cô, giống như muốn chém cô thành trăm ngàn mảnh!

Cảnh Hảo Hảo bị ánh mắt kia của anh nhìn đến lui về sau hai bước, Lương Thần lại đột nhiên dừng tầm mắt ở trên cổ tay của cô, nhìn ba viên đá nhỏ treo trên đó, ánh mắt trở nên càng thêm âm hàn.

Mỗi lần lúc anh nhìn thấy cô, vừa thấy cô mang ba viên đá nhỏ này theo bên người, tâm tình của anh sẽ trở nên rất tốt, thậm chí còn đang suy nghĩ, Cảnh Hảo Hảo hẳn là sẽ không quá chán ghét anh đi...... Lễ vật anh tặng cô, lúc nào cô cũng mang ở trên người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.