Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 357: Chương 357: Giải phẫu [4]




Chương 357: Giải phẫu [4]

Editor: May

Mấy ngày nay thân thể Cảnh Hảo Hảo không thoải mái, Lương Thần cũng không có chạm vào cô, vào buổi sáng mùng năm đó, chỉ mới hơn bảy giờ, Lương Thần liền nhận được điện thoại của trợ lý, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, liền vội vàng sửa sang lại tư liệu khách hàng mình mang về từ công ty một chút, rồi trực tiếp chuẩn bị ra cửa.

Lúc này Cảnh Hảo Hảo đã muốn rời giường, mặc một thân áo ngủ lông tơ, nhìn thấy Lương Thần vừa sửa sang lại cà vạt, vừa đi đến ngoài cửa, liền đi theo tiếp nhận văn kiện của anh từ trong tay thím Lâm, đưa anh ra cửa.

Từ sau lần cãi nhau vào đêm mùng một kia, hai ngày anh và cô trên cơ bản đều rất ít nói chuyện, cho nên, khi Lương Thần nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đưa văn kiện tới, có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.

Một đêm kia, thật sự tính tình anh có chút lớn, anh không phải không nghĩ tới giải thích, nhưng từ nhỏ đến lớn, đều là người khác quay chung quanh anh, mặc dù anh thật sự làm sai cái gì, cho tới bây giờ đều là người khác tìm bậc thang cho anh xuống, khó tránh khỏi dưỡng thành tính tình tự cao tự đại của anh, cho nên vài lần, lời nói đến bên miệng, nhưng anh lại không thể nói ra miệng.

Hiện tại, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa tiễn mình đi làm, đáy lòng Lương Thần trong nháy mắt liền mềm thành một đoàn, lúc trước anh không biết yêu một người là tư vị gì, hiện tại anh mới hiểu được, hóa ra yêu một người chính là, một hành động lơ đãng của cô cũng có thể khiến cho anh không hề phòng bị thỏa hiệp toàn bộ.

Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, vươn tay, nhưng không có đi tiếp nhận văn kiện, ngược lại sờ sờ tóc dài của Cảnh Hảo Hảo, như là chồng sốt ruột đi làm dặn dò cô vợ nhỏ thân ái của mình vậy, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp ôn hòa nói: “Nhanh vào đi, bên ngoài trời lạnh như thế, hiện tại thân thể của em còn chưa có tốt, cẩn thận lại bị cảm.”

Thần thái Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh gật gật đầu.

Lương Thần lại thay Cảnh Hảo Hảo sửa sang lại cổ áo ngủ một chút, nói với thím Lâm đứng ở phía sau Cảnh Hảo Hảo: “Mang tiểu thư đi vào ăn bữa sáng, tôi đi làm trước.”

“Vâng, Thần thiếu gia.”

Lương Thần quay đầu, cười cười với Cảnh Hảo Hảo, cúi đầu, hôn hai gò má của cô, sau đó tiếp nhận văn kiện trong tay cô, vội vàng lên xe.

Lương Thần lại không có sốt ruột khởi động xe rời đi, ngược lại hạ cửa kính xe xuống, còn nói một câu với Cảnh Hảo Hảo: “Vào nhà đi.”

Thím Lâm nghe nói như thế, lập tức mở cửa nhà ra: “Cảnh tiểu thư, vào đi thôi.”

Cảnh Hảo Hảo hơi nở nụ cười nhạt với Lương Thần, liền xoay người đi vào biệt thự.

Lương Thần ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo biến mất ở phía sau cửa, ánh mắt nhẹ nhàng lóe hai cái, câu môi cười khẽ một chút, như là tâm tình rất tốt, giẫm chân ga, thuần thục điều khiển xe rời đi.

Cảnh Hảo Hảo không khác gì bình thường, ngồi ở trong phòng ăn ăn xong bữa sáng, lên lầu xem ti vi, gần đến giữa trưa, ăn cơm trưa, Cảnh Hảo Hảo nhìn thoáng qua thời gian, đã là một giờ, cô hẹn giải phẫu ba giờ, liền lên lầu thay đổi một thân quần áo ra ngoài, xuống lầu nói với thím Lâm: “Cháu muốn đi vào thành phố.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.