. Chương 163: Khắc khẩu [7]
Editor: May
“Câm miệng, tôi bảo em câm miệng!” Lương Thần cảm thấy cô nói ra những lời này thật chói tai, đâm vào tâm can phổi anh đến sắp nổ tung, anh vươn tay, hung hăng ngăn chận miệng của cô: “Câm miệng, câm miệng!”
Anh giống như chỉ biết lặp lại hai chữ này, vẫn luôn lẩm bẩm .
Thậm chí anh tay anh ôm miệng cô, dùng sức ấn.
Cho dù là như vậy, cô vẫn là ấp úng hô tên “Lương Niên”.
Lương Thần phẫn nộ trực tiếp vươn tay, xé rách quần áo của cô.
Tốt, tốt lắm, lá gan càng lúc càng lớn , lại có thể dám gọi tên Thẩm Lương Niên như vậy ở trước mặt anh, rất tốt, anh ngược lại muốn cho cô xem xem, người đàn ông muốn cô là ai!
Cô không phải không thích anh đụng chạm sao?
Anh liền cố tình chạm vào cô.
Đối mặt với đụng chạm của Lương Thần, cả người Cảnh Hảo Hảo càng thêm kích động.
Cô giống như là một kẻ điên, liều chết tránh né anh.
Anh cũng không quan tâm chính mình có thể đả thương cô hay không, giống như là muốn hoàn toàn chinh phục cô, hung hăng vây khốn cô, sau đó không chút lưu tình xâm chiếm cô.
Cảm xúc kích động vừa rồi của Cảnh Hảo Hảo giống như là khí cầu bị đâm châm, trong nháy mắt liền ủ rũ dính chặt xuống.
Sau đó, cô giống như là đã chết, nhắm mắt lại, nằm cứng ngắc ở nơi đó, dùng sức cầm lấy ga giường, cắn môi dưới thừa nhận.
Cô không nháo nổi anh, anh luôn tàn nhẫn như vậy, có thể hai ba cái liền nắm được xương sườn mềm của cô.
Anh đây là đang nhắc nhở cô, đáy lòng cô yêu Thẩm Lương Niên, dù chỉ yêu Thẩm Lương Niên, nhưng thân thể của cô vẫn là của anh.
......Bạn nào mún đọc trước chương liên hệ : nhé ;)
Lương Thần như thế nào cũng không nghĩ đến, chính mình lại có thể cãi nhau với Cảnh Hảo Hảo, ồn ào đến cuối cùng, vì tranh giành khẩu khí, lại dùng sức lực mạnh mẽ trời sinh của đàn ông để bắt buộc cô.
Anh nhìn Cảnh Hảo Hảo hữu khí vô lực, sắc mặt cô tái nhợt như là quỷ, nhắm mắt lại, toàn thân lạnh lẽo phát ra run rẩy.
Lương Thần nhíu nhíu mày, theo bản năng vươn tay, kéo chăn muốn đắp lên cho cô, nhưng Cảnh Hảo Hảo nhận thấy được hành động của anh, lập tức khàn khàn giọng, hô một câu: “Lương Niên, Lương Niên!”
Lửa giận thật vất vả mới bình ổn được của Lương Thần, vì một cái tên này, trong nháy mắt liền cháy lên hừng hực.
Anh kiềm nén xúc động muốn bóp chết cô, nâng tay lên, giữ chặt mặt cô, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lương Niên? Thực rất có lỗi, ở trong này, chỉ có Lương Thần, em cần cũng phải cần, không cần cũng phải cần Lương Thần!”
“Tôi nói cho em biết, Cảnh Hảo Hảo, em sớm chết tâm này cho tôi, cả đời Thẩm Lương Niên này đều không thể nào với em, em một lần là phụ nữ của tôi, cả đời đều là phụ nữ của tôi!”
“Cho dù là có một ngày tôi không cần em, Thẩm Lương Niên cũng đừng mơ có thể cùng một chỗ với em!”
Nói xong, Lương Thần liền hung hăng ném mặt Cảnh Hảo Hảo sang một bên, xoay người xuống giường, đi đến phòng thay quần áo mặc một bộ quần áo, cầm chìa khóa xe, đi ra khỏi phòng ngủ.