Chương 527: Không phải cô không cưới [4]
Editor: May
Lương Viễn nhìn bản đỏ rơi ở trước mặt mình, màu sắc đâm chói mắt, sắc mặt anh liền trở nên đặc biệt khó coi.
Anh là dựa theo phân phó của cha, đi điều tra người phụ nữ trước mặt này, ở tất cả nơi cô đăng ký chứng minh thân phận, anh điều tra ra, chỉ có mấy chuyện lớn kia, những chuyện khác của cô, đều là bình thường không đáng nói, bỏ qua mấy chuyện lớn kia, cô xem thật sự rất giống là một cô gái văn tĩnh mà lại sạch sẽ.
Lúc ấy anh đưa mấy tin tức này cho cha xem, còn thay cô mở miệng nói chuyện rất nhiều, nói: “Hết thảy, có thể có hiểu lầm gì không?”
Nhưng thân là con trai trưởng nhà họ Lương, đáy lòng anh hiểu được, thà rằng giết nhầm, cũng sẽ không bỏ qua.
Nhà họ Lương lăn lộn đến trình độ như vậy, sao có thể sẽ nháo ra chê cười để cho người khác xem, cho nên, cha quen phòng hoạn cho tương lai đã giao chuyện này cho anh xử lý.
Anh hướng đến xử lý sự tình sạch sẽ lưu loát, không nói tình cảm, hướng đến vô tình.
Anh nghĩ đến, một cô gái nhỏ như vậy, nhiều nhất là có chút thông minh, chịu không được hù dọa, khẳng định sẽ nghe lời của anh, rời khỏi Lương Thần.
Nhưng anh không nghĩ tới, đến lúc này, anh lại nghe được một bí mật lớn như vậy.
Một bí mật, bất luận kẻ nào trong nhà họ Lương, cũng không biết.
Lúc nhỏ, anh rất thích xem ngoại truyện của lịch sử cổ đại, cũng từng nhìn thấy rất nhiều nội dung vở kịch cẩu huyết vô lý, chuyện cưỡng đoạt dân nữ gì đó, lúc ấy anh còn trẻ, sau khi xem, trong lòng phẫn nộ, tức giận bất bình.
Nay, xã hội mới, chuyện như vậy, anh nghĩ, sớm đã không còn xảy ra, nhưng anh không nghĩ tới, ngay tại trong nhà anh, Lương Thần ngàn vạn sủng ái kiêu căng kia, lại có thể làm ra chuyện hỗn đản ghê tởm như vậy!
Đáy lòng Lương Viễn hiện lên một tầng hổ thẹn nói không nên lời, vì lời vừa rồi mình nói với Cảnh Hảo Hảo, càng nhiều hơn là phẫn nộ, anh nắm gắt gao quả đấm, nhìn chằm chằm hôn thú trước mặt, gật gật đầu, nói: “Cảnh tiểu thư, cô yên tâm, không đến nửa tiếng, tôi sẽ giải quyết hết thảy cho cô.”
Nói xong, Lương Viễn liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại: “Anh lên lầu hai một chuyến.”
Qua chưa đến hai phút, tài xế Lương Viễn đi lên, Lương Viễn nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Cảnh tiểu thư, bản hộ khẩu của cô đâu?”
Cảnh Hảo Hảo đưa tới, Lương Viễn cầm bản hộ khẩu Cảnh Hảo Hảo đưa cho tài xế của mình, nói: “Trên xe của tôi có bản hộ khẩu nhà họ Lương, anh cầm hai thứ này, liên hệ người cục dân chính, làm thủ tục ly hôn cho bọn họ.”
Dừng một chút, Lương Viễn còn nói: “Anh mang dụng cụ cạy khóa thường dùng trong quân đội chúng ta lên.”
Sau khi tài xế đáp ứng, xoay người rời đi.
Đợi một lát, đưa lên một đống thứ hình thù kỳ quái Cảnh Hảo Hảo xem không hiểu.
Lương Viễn mang theo những thứ kia, cầm trong tay lay động hai cái, nhìn Cảnh Hảo Hảo, hỏi: “Cảnh tiểu thư, cô có biết Lương Thần đặt CD đó ở đâu không?”
Trong một năm Cảnh Hảo Hảo ở đây, lục tìm qua vô số địa phương, đều không có tìm được CD đia, duy chỉ có tủ sắt trong phòng sách, cô chưa từng mở ra.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, nói: “Nếu như không có ở trong tủ sắt phòng sách, thì tôi cũng không biết.”
Lương Viễn khí định thần nhàn “ừ” một tiếng, đứng lên: “Cảnh tiểu thư, chờ tôi một lát.”
Lương Viễn đi ra phòng ngủ, trong phòng rất yên tĩnh, Cảnh Hảo Hảo ngồi mềm nhũn ở trên sô pha, trong đầu tựa như tương hồ, không có chút ý tưởng.
Qua không biết chao lâu, Cảnh Hảo Hảo nghe được tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Viễn cầm vài cái hộp trong tay, đi đến.