Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 530: Chương 530: Không phải cô không cưới [7]




Chương 530: Không phải cô không cưới [7]

Editor: May

Nhà cũ nhà họ Lương tọa lạc ở nơi phong thuỷ bảo địa nhất thành phố Giang Sơn, nơi nơi đều là biệt thự, ở lối vào, liền đặt quy định tốc độ hạn chế không cao hơn 30.

Lương Thần lại hoàn toàn như là không có nhìn thấy chữ thật lớn kia, ngay cả hàng rào cửa biệt thự còn chưa dâng lên, anh liền một cước giẫm chân ga, hung hăng xông qua, đụng vỡ hàng rào thành hai nửa

Lương Thần thuần thục khống chế được tay lái, quẹo phải, chạy thẳng, quẹo trái, vừa giẫm chân ga, liền trực tiếp vọt được trước cửa nhà cũ.

Bà giúp việc đang ở chơi cùng cháu gái thứ hai Lâm Lâm, nhìn thấy xe Lương Thần, lập tức ôm Lâm Lâm đi tới: “Tiểu tiểu thư, gọi chú đi.”

Giọng nói Lâm Lâm non nớt hô một tiếng “chú”, giương cánh tay muốn Lương Thần ôm.

Lương Thần vươn tay, ôm lấy Lâm Lâm, sau đó ngay lập tức đưa Lâm Lâm cho bà giúp việc, trực tiếp đẩy cửa nhà ra, đi vào.

Trong phòng khách không có người, chỉ có một mình chị dâu cả ngồi ở trên sô pha đang xem ti vi cắn hạt dưa, nhìn thấy Lương Thần tiến vào, cười tủm tỉm đứng lên: “A Thần, đến rồi sao?”

Lương Thần lạnh mặt, giọng nói cứng rắn hỏi: “Lương Viễn đâu?”

Chị dâu cả cười tủm tỉm đi đến trước mặt Lương Thần: “Chú đây nổi giận đùng đùng, là xảy ra chuyện gì? Anh cả chú làm gì vậy, nói cho chị dâu, chị làm chủ cho chú.”

“Lương Viễn đâu, tôi tìm Lương Viễn.” Lương Thần đáp lại một câu, liền đi lên lầu trên, vừa đi, vừa lớn giọng kêu: “Lương Viễn, Lương Viễn, anh con rùa khốn kiếp, anh lăn ra đây cho tôi!”

Lương Thần trước đẩy phòng ngủ Lương Viễn ra, không có nhìn thấy người ở bên trong, liền đi về phía phòng sách, người còn chưa đi đến phòng sách, cửa phòng sách đã bị người kéo ra, Lương Viễn mặc một thân trang phục hưu nhàn, khí sắc bình tĩnh đi ra từ bên trong, nhìn Lương Thần nổi giận đùng đùng, như là người chuyện gì cũng không có phát sinh, cười cười, nói: “A Thần, chú tìm anh có chuyện gì?”

Nói xong, Lương Viễn nói với vợ dưới lầu: “Chuẩn bị một bình trà bưng lên.”

Sau đó, xoay qua, nhìn Lương Thần, biết rõ còn cố hỏi: “A Thần, chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”

Giọng nói Lương Viễn còn chưa rơi xuống, cả người Lương Thần liền nhào về phía anh ta, níu lấy cổ áo của anh ta, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cô ấy đâu? Anh mang cô ấy đi đâu rồi?”

Lương Viễn không có đánh trả, hai tay vẫn cắm ở chỗ cũ, bởi vì bị Lương Thần níu cổ áo, cổ anh ta phải hơn nâng cao, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lương Thần: “A Thần, chú nói gì vậy, cô ta là một người lớn sờ sờ, anh có thể mang cô ta chạy đi đâu?”

Lương Thần nghe nói như thế, cả người giống như là sư tử bùng nổ, trực tiếp đẩy cả người Lương Viễn lên trên vách tường phía sau, gắt gao đặt anh ta ở phía trên, nộ khí đằng đằng nhìn chằm chằm Lương Viễn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lương Viễn, anh ít dùng bộ dáng đối phó trong quân đội đối phó tôi, tôi nói cho anh biết, anh đừng để tôi thật sự bức anh, hiện tại anh tốt nhất lập tức giao cô ấy cho tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt!”

“Ai muốn trở mặt?” Đột nhiên, cửa phòng cách vách mở ra, lộ ra gương mặt của cha Lương Thần và Lương Viễn, nghiêm túc nhìn chằm chằm hai người xoay thành một đoàn trên hành lang, cuối cùng, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người Lương Thần, nói: “Lương Thần, con tới vừa lúc, tiến vào cho ta!”

Lương Thần đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cả người còn gắt gao đè nặng Lương Viễn, dùng sức ấn cả người anh ta lên trên vách tường, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Lương Viễn, giống như muốn bầm thây vạn đoạn anh ta bất cứ lúc nào.

Lương Chu Thiên nhìn con trai nhỏ không để ý đến mình, đáy lòng nhất thời tức không có chỗ đánh vọt ra, nghĩ cũng không nghĩ liền bưng ly nước trong tay, hung hăng đập lên trên đầu Lương Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.