Chương 546: Mùa thu sẽ tốt lắm, nếu em còn ở đây [6]
Editor: May
“A Thần, đêm nay con uống một ít rượu, chờ rượu tan rồi đi.” Mẹ Lương Thần cũng đứng lên theo, nhìn con trai nhỏ thật vất vả mới về nhà một chuyến lại muốn đi, sắc mặt trầm xuống.
“Không có chuyện gì.” Lương Thần vừa mặc áo khoác, vừa nói một câu.
Lương Viễn ngồi ở trên sô pha, buông tạp chí cầm trong tay, ngẩng đầu, nhìn Lương Thần muốn đi, cũng đứng lên theo, nói với Lương Thần: “Đêm nay anh không uống rượu, đúng lúc buổi tối anh có việc muốn đi ra ngoài một chuyến, không bằng anh tiện đường đưa chú đi.”
Mấy tháng nay Lương Viễn không ít lần tìm bậc thang cho Lương Thần xuống, nhưng cho tới bây giờ Lương Thần đều là một bộ bộ dáng không chút cảm kích, quan hệ giữa anh em hai người, thoạt nhìn kết thành băng.
Mẹ Lương Thần nhìn thấy con lớn nhất của mình lại lấy lòng Lương Thần, lập tức phụ họa nói: “Như vậy cũng được, A Thần, con ngồi xe anh cả con cũng được, hôm nào có thời gian, lại đến nơi này lấy xe.”
Lương Thần nghe nói như thế, ngón tay vốn cài nút áo dừng một chút, sau đó quay lại, cởi bỏ từng viên nút, cởi áo khoác, tiện tay ném vào trên sô pha phòng khách, sau đó quay đầu, nhìn Lương Viễn nói: “Xe của ngài, tôi sẽ không ngồi, người không biết liêm sỉ như tôi vậy, vẫn là đừng làm dơ xe của ngài, tôi vẫn là thành thành thật thật ở nhà đánh bài chờ rượu tan rồi tự mình trở về thôi.”
Sắc mặt Lương Viễn nháy mắt trở nên khó coi.
Sắc mặt mẹ Lương Thần hơi xấu hổ một chút, nâng tay lên, đẩy Lương Thần: “A Thần, sao con nói chuyện với anh cả con như vậy, chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy, con còn với mang thù với anh cả của con?”
“Không có biện pháp, lòng con rất nhỏ.” Lương Thần nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Lương Viễn một cái, trực tiếp nghiêng đầu, nói với em họ rủ mình đánh bài vừa rồi: “Không phải nói muốn đánh bài sao? Đi thôi.”
Nói xong, Lương Thần bước tiến lên, vươn tay, khoát lên trên vai em họ của mình, cùng tiến lên lâu.
Đã nói đánh bài chờ rượu tan liền rời đi, kết quả Lương Thần đánh bài cả đêm, vận khí anh tốt đến bạo, tay cầm liền thắng, thắng phòng một người đến đáy lòng khó chịu, lôi kéo anh chết sống không cho đi, không nên thắng liền trở về, kết quả anh càng thắng nhiều hơn, bọn họ thua càng thảm hơn.
Người thế hệ như anh ở nhà họ Lương đều đã kết hôn, ngay cả em họ còn nhỏ hơn anh, cũng đã thành gia vào hai tháng trước, hiện tại chỉ còn lại một mình anh chưa có tin tức, cho nên em họ liền giễu cợt anh: “Tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý.”, sau đó trước mặt anh, ôm vợ mới của nó, thoải mái hôn hai cái.
Lương Thần nhìn một màn kia, trên mặt không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là câu môi cười cười, tiếp tục đánh bài, vẫn là thắng như cũ, thắng đến sáu giờ rưỡi sáng, mọi người thua vô cùng thê thảm, lúc này mới tan cuộc.
Đi từ trên lầu xuống, bà giúp việc đã muốn chuẩn bị tốt bữa sáng, mẹ Lương Thần nhìn thấy anh cầm áo khoác chuẩn bị chạy lấy người, liền gọi anh ăn chút bữa sáng rồi đi.
Lương Thần liếc mắt nhìn người ăn cơm trong phòng ăn một cái, nhìn thấy ba ngồi ở chính vị, ánh mắt rũ xuống, nói: “Không được, lát nữa con còn có việc, đi trước.”
Sáng sớm, lại là cuối tuần, có thể có chuyện gì?
Mẹ Lương Thần biết, Lương Thần đây là hoàn toàn không muốn nhìn thấy ba anh, biểu tình hơi trở nên mất mát, đi theo phía sau Lương Thần ra cửa, nhìn Lương Thần lên xe phía trước, nhịn không được mở miệng, nói: “A Thần, chuyện đó cũng không thể hoàn toàn trách ba và anh cả con.”