Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 287: Chương 287: Ngoài ý muốn [7]




Chương 287: Ngoài ý muốn [7]

Editor: May

“Cô quay về nói cho anh ta biết, bảo anh ta bớt cầm những tiền này đến ghê tởm tôi, Cảnh Hảo Hảo tôi xác thực từng ngu ngốc tốn sức vì anh ta, buông tha học tập, buông tha cuộc sống cô gái 14 tuổi lúc ấy nên trôi qua, tôi cũng thừa nhận, tiền tôi cho anh ta, xa xa không nhiều bằng tiền hiện tại anh ta kiếm được, nhưng đây cũng không đại biểu cho anh ta có thể xem thường người khác như vậy!” Ngực Cảnh Hảo Hảo phập phồng lên xuống nhìn tấm thẻ bị mình ném kia cào Kiều Ôn Noãn bị thương, tiếp tục nói: “Còn có cô, cũng đừng đến trước mặt tôi, đắc ý dào dạt khoe khoang những chuyện này nữa, Thẩm Lương Niên đối với tôi mà nói, chính là một người đàn ông tôi không cần, tôi cũng không cần thứ gì, hiện tại cô làm như đang che chở bảo bối, cô cảm thấy rất kiêu ngạo sao?”

Cô từng thấy qua cảnh tượng những người phụ nữ bởi vì tình yêu nổi điên làm ra chuyện tàn nhẫn, cô ở trong phim, cũng từng diễn qua phụ nữ như vậy, cô từng tin tưởng, một đời một thế của mình, tuyệt đối sẽ không thay biến thành một người phụ nữ như vậy.

Hiện tại, cô mới hiểu được, lúc tình yêu tốt đẹp, có thể khiến cho một người phụ nữ trở nên vô cùng tốt đẹp, lúc tình yêu biến chất, mọi người sẽ lộ ra sắc mặt xấu xí.

Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nở nụ cười, nhìn Kiều Ôn Noãn tiếp tục nói: “Cô làm bạn gái của anh ta, thật sự không xem là bản lãnh gì, dù sao chức bạn gái đó, tôi đã sớm làm qua, nếu cô thật có thể làm Thẩm phu nhân, vậy cô mới nghiêm túc lợi hại hơn tôi, cho dù cô thật muốn đến trước mặt tôi khoe khoang, vậy ít nhất cô phải có năng lực ở cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên đủ bốn năm!”

Dừng một chút, vừa rồi Kiều Ôn Noãn kích thích cô như thế nào, hiện tại Cảnh Hảo Hảo cô liền trả lại như thế đó: “Chỉ là, cô cố gắng như thế nào đi nữa, cô cũng vĩnh viễn chỉ có thể xem như là bạn gái thứ hai của Thẩm Lương Niên, vai thứ nhất kia, cả đời này cô cũng đừng mong nhận được.”

Cảnh Hảo Hảo chưa bao giờ biết miệng của mình cũng có thể bén nhọn như vậy, một câu, đã nói ra chuyện đáy lòng Kiều Ôn Noãn kiêng kị nhất.

Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo lại hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức Kiều Ôn Noãn bị chính mình đả kích, thậm chí cô còn không muốn nhìn Kiều Ôn Noãn thêm một phút nào, cho nên liền khom người, vào xe của mình, sau đó cầm chìa khóa xe đi khởi động xe.

Không biết có phải bị tấm thẻ ngân hàng Thẩm Lương Niên cho chọc tức hay không, ngón tay cô run rẩy lợi hại, cắm nhiều lần, mới cắm được chìa khóa vào, cô khẩn cấp chuyển động chìa khóa xe, sau đó điều chỉnh tốt tay lái, khởi động động cơ, liền rời đi.

Kiều Ôn Noãn đứng ở bên cạnh cửa xe của cô, Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu là có thể nhìn thấy, cô cảm thấy cô ta thực chướng mắt, rất chướng mắt, trong đầu cô thỉnh thoảng nghĩ đến tấm thẻ ngân hàng Thẩm Lương Niên cho mình kia.

Toàn thân cô khắc chế không được run rẩy lên, sao Thẩm Lương Niên lại có thể khi dễ cô như vậy chứ?

Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình thật sự tức đến sắp nổ tung, cho nên liền hung hăng lắc lắc đầu, không nhìn tới Kiều Ôn Noãn, nhanh chóng đạp chân ga, quay xe, chuẩn bị rời đi.

Kiều Ôn Noãn đứng ở ngoài xe, bị lời nói của Cảnh Hảo Hảo làm cho ánh mắt hơi có chút lạnh lẽo, cô ta nhìn xe trước mặt mình nhanh chóng khởi động, sau đó quẹo lại về phía mình đứng, cô ta theo bản năng lui ra sau hai bước, né tránh xe Cảnh Hảo Hảo, nhưng ngay lúc cô ta vừa định cất bước, đột nhiên trong đầu cô ta chợt lóe, ngược lại tiến về phía Cảnh Hảo Hảo hai bước.

Bởi vì Kiều Ôn Noãn đứng ở bên cạnh xe, cho nên Cảnh Hảo Hảo không có nhìn vào trong kính chiếu hậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.