Chương 187: Ngột ngạt [3]
Editor: May
Lương Thần ngẩng đầu, nhìn trần nhà, không có lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại, hút một hơi thật sâu, có thể bởi vì gấp, bị nghẹn đến anh chợt ho khan một chút.
Qua một lúc, anh mới ngừng ho khan, ngồi thẳng thân thể, nhìn Từ Dung, nói: “Việc này cậu đừng nói cho cô ấy biết, đến bây giờ cô ấy còn không biết.”
Dừng một chút, Lương Thần còn nói: “Cũng đừng nói cho người khác, đừng để lúc đó nháo ồn ào huyên náo, làm đến cuối cùng, loại chuyện này, cứ để cô ấy là người biết cuối cùng, tôi không muốn cô ấy ủy khuất như vậy.”
Lương Thần gọi người phục vụ tới, tính tiền, đứng lên: “Thời gian không còn sớm , cô ấy ở dưới đó chờ tôi lâu rồi, tôi đi trước.”
......
Lương Thần đi ra Túy Tiên Lâu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng ở ven đường.
Cô gái dựa vào một chiếc đèn đường, lẳng lặng nhìn xe đến xe đi trước mặt, như là đang nghĩ nhập thần chuyện gì đó, thế cho nên anh tới gần, cô cũng không phát giác.
“Nghĩ gì vậy?” Lương Thần đứng ở bên cạnh người cô, lấy chìa khó xe từ trong túi ra, mở xe.
Cảnh Hảo Hảo đột nhiên nghe được tiếng nói của Lương Thần, cả người theo bản năng lui về sau hai bước, mới quay đầu nhìn về phía Lương Thần.
Lương Thần nhìn khoảng cách bị cô kéo ra, mi tâm nhẹ chau lại, đáy lòng hiện lên một tia không hờn giận, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền bị anh áp chế xuống, đi lên trước, mở cửa xe ra: “Thời tiết có chút lạnh, lên xe đi.”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, chỉ khom người lên xe, tự mình cài chặt dây an toàn.
Cô đợi cho sau khi Lương Thần lên xe, liền nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài của sổ xe, lưu lại cho Lương Thần một cái ót.
Lương Thần vẫn cảm thấy, cô gái nhỏ mềm mại này không có lực công kích gì, thật ra sự thật chứng minh, cô không có tiền không có quyền bằng anh, cô còn có nhược điểm rơi vào trong tay anh, muốn đấu tranh cũng không thể đấu tranh, nhưng cô lại dùng chi tiết không thấy được nhất, dễ dàng đả kích đến anh.
Đổi lại trước đây, anh khẳng định sẽ phát hỏa, trên thế giới này, có ai dám không nhìn anh, nhưng hiện tại, anh phát hiện, lúc chính mình đối mặt với cô, tính tình càng ngày càng áp chế .
Lương Thần hít sâu một hơi, chậm rãi khởi động xe, chở Cảnh Hảo Hảo rời đi.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không có nói chuyện với nhau.
Thật ra, trước kia trao đổi giữa Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo cũng không nhiều, nhưng không biết vì cái gì, từ khi anh trở về sau chuyến tới quê hương cô, bây giờ anh thực không thích đối đãi trầm mặc với cô như vậy.
Hơn nữa, anh còn nhìn ra được, cô tựa hồ là đang không vui.
Bởi vì những lời nói đó của Từ Dung sao?
Lúc đi ngang qua một trung tâm thương mại, Lương Thần trầm tư một chút, liền lưu loát chuyển động tay lái, lái xe vào bãi đổ xe dưới đất của trung tâm thương mại.
Anh chưa từng theo đuổi phụ nữ, cũng không phải đặc biệt hiểu rõ phụ nữ, nhưng anh từng thấy những chị dâu chị họ kia của anh, mỗi lần lúc ra cửa đi dạo phố mua đống đồ, tâm tình thoạt nhìn đều đặc biệt tốt, líu ríu ngồi ở trong phòng khách, có thể quay chung quanh nói giỡn về những chiến lợi phẩm kỉa cả buổi sáng.
Cho nên, anh liền nghĩ, Cảnh Hảo Hảo mua đồ, cũng sẽ vui vẻ.
Đợi cho Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo vào trung tâm thương mại, lúc này Lương Thần mới phát hiện, chính mình lại có thể có nhiều lần đầu tiên cho Cảnh Hảo Hảo như vậy.
Lần đầu tiên làm yêu.
Lần đầu tiên chú ý một phụ nữ.
Lần đầu tiên mang một phụ nữ đi dạo phố.
Lần đầu tiên nghĩ biện pháp đi dỗ một phụ nữ vui vẻ.
Anh lại có thể ở trong lúc tiềm thức chính mình không biết chút gì, vì cô gái tên Cảnh Hảo Hảo này, bất tri bất giác ngoại lệ nhiều như vậy.