Chương 560: Người lạ [10]
Editor: May
Thẩm Lương Niên nhìn Cảnh Hảo Hảo tích chữ như vàng, đứng trong chốc lát, lại hỏi: “Trở về lúc nào?”
“Trở về một thời gian rồi.” Cảnh Hảo Hảo đáp rất hàm hồ, hoàn toàn không giống như là trước kia, Thẩm Lương Niên hỏi cô ăn cái gì, cô đều có thể đáp tỉ mỉ chính mình ăn bao nhiêu cháo, ăn mấy cái bánh quẩy, mấy ngụm trứng chần nước sôi.
Có thể là thái độ Cảnh Hảo Hảo quá mức xa cách, Thẩm Lương Niên lập tức không biết nên tiếp tục như thế nào.
Trầm mặc quanh quẩn bên cạnh hai người.
Cảnh Hảo Hảo vẫn nhớ rõ, lúc vừa biết Thẩm Lương Niên phản bội mình hai năm, cô nhìn thấy Thẩm Lương Niên, lòng tràn đầy đều là hận ý nghiến răng nghiến lợi, hiện tại cô phát hiện, hận này, không biết đã biến mất vô tung vô ảnh từ khi nào, đến ngay cả tình yêu cô từng tự cho là địa lão thiên hoang cũng đã thay đổi, cũng không biết trở nên không tìm ra vết tích từ khi nào.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên, thu liễm thần sắc trên mặt một chút, nói: “Nếu không có việc gì, tôi đi trước.”
Thẩm Lương Niên không nói gì, chỉ nhìn Cảnh Hảo Hảo, tư thế thoáng có chút cứng ngắc, qua hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng dời thân thể của mình đi.
Cảnh Hảo Hảo hơi cúi thấp đầu, mở bước chân tiến về phía trước.
Thẩm Lương Niên nhìn đỉnh đầu Cảnh Hảo Hảo, vào lúc cô đi qua bên cạnh mình, lên tiếng nói: “Hảo Hảo, gặp sau.”
Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, bước chân cũng không có tạm dừng, cứ đi qua như vậy.
......
Lương Thần nộ khí đằng đằng đi ra từ phòng bao, liền trực tiếp đi đến toilet cuối hành lang.
Trong hành lang khách sạn Tứ Quý, người cũng không nhiều, cách cửa, có thể nghe thấy trong phòng bao truyền đến tiếng uống rượu nói chuyện.
Phục vụ ngẫu nhiên đi qua bên người, sẽ cung kính khom người, nói một câu: “Chào tiên sinh.”
Cửa toilet khách sạn Tứ Quý đối diện hành lang, Lương Thần đến gần một chút, mới phát hiện, cửa toilet, đứng hai người.
Xuyên thấu qua gương toilet, anh có thể tinh tường nhìn thấy gương mặt người đứng đưa lưng về phía anh, là Thẩm Lương Niên.
Mà chỗ bờ vai của anh ta, lộ ra một chút làn váy, giống như cái váy anh từng thấy trên người Cảnh Hảo Hảo vào tối hôm nay.
Bước chân Lương Thần, lập tức liền dừng tại chỗ.
Một loại cảm xúc nói không rõ, từ đáy lòng của mình, quay cuồng lên, kinh hỉ gặp Cảnh Hảo Hảo lúc ban đầu, cũng tiêu tán hơn phân nửa.
Ở trong hơn 100 ngày Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy này, Lương Thần chỉ có thể không ngừng ảo tưởng hình ảnh mình và Cảnh Hảo Hảo gặp lại, mượn những thứ này đến an ủi tâm khổ sở áp lực của mình.
Anh ảo tưởng rất nhiều loại, có đêm nay đột nhiên gặp lại, cũng có chính mình đi ở trên đường cái đột nhiên liền gặp mặt Cảnh Hảo Hảo, đương nhiên, còn có chính mình và Cảnh Hảo Hảo vừa gặp lại, liền nhìn thấy là hình ảnh cô và Thẩm Lương Niên cùng một chỗ.
Cách một khoảng cách, Lương Thần nghe không rõ rốt cuộc hai người nói chuyện gì với nhau, thẳng đến anh nhìn thấy thân ảnh Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng giật giật, bộ dáng như là muốn xoay người.
Lương Thần không biết hiện tại trên mặt mình rốt cuộc là thần thái gì, nhưng anh nghĩ, nhất định là rất khó coi.
Thậm chí, anh ở trong nháy mắt này, có chút sợ hãi các cô quay đầu, sẽ thấy vẻ chật vật của anh.
Cho nên, Lương Thần hơi nghiêng đầu sang bên, ngay lập tức lui về sau mấy bước, dọc theo cầu thang, trực tiếp đi xuống lầu.
......
Thẩm Lương Niên đứng ở tại chỗ, nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo dần dần xa xôi, cuối cùng quẹo đến trong một phòng bao, anh còn sững sờ đứng ở tại chỗ.