Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 302: Chương 302: Ôn nhu [5]




Chương 302: Ôn nhu [5]

Editor: May

Yêu cầu của Cảnh Hảo Hảo với quần áo của mình cũng không nhiều, cho nên tùy ý chọn hai bộ trong các mùa, liền khép sách lại.

“Cảnh tiểu thư, Thần thiếu gia nói, cô chỉ cần chọn lựa quần áo cô không thích ra là được rồi, nếu đều thích, ngài ấy sẽ trực tiếp để người ta chuẩn bị toàn bộ.”

Cảnh Hảo Hảo liếc mắt nhìn gian quần áo một cái, nghĩ đến Lương Thần chuẩn bị cho mình rất nhiều quần áo, chính mình mặc cũng chưa mặc qua, thậm chí đại đa số còn đều trêu nhãn hiệu ở phía trên, Cảnh Hảo Hảo nhịn không được lên tiếng nói: “Nơi đó có rất nhiều quần áo cháu chưa mặc qua, hơn nữa cũng mặc không hết, không cần thêm mới.”

“Thần thiếu gia nói, những thứ kia đến sang năm đều là kiểu dáng lỗi thời, muốn đổi toàn bộ quần áo trong tủ quần áo của Cảnh tiểu thư thành kiểu mới nhất sang năm.” Thím Lâm vừa nói, vừa sửa sang lại sách ở một bên, còn nói: “Cảnh tiểu thư, bằng không như vậy đi, quần áo trên sách kia, tôi trực tiếp để người ta đều chuẩn bị, đến lúc đó cô thích loại nào thì mặc loại đó, nếu số lượng chuẩn bị thiếu, Thần thiếu gia lại sẽ tức giận.”

Cảnh Hảo Hảo nghe nói như thế, nhìn biểu tình thím Lâm trong nháy mắt trở nên có chút áy náy, nhịn không được liền nhớ lại chuyện mấy ngày trước.

Thành phố Giang Sơn đi vào mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc Lương Thần để cho người ta chuẩn bị quần áo cho cô, quên chuẩn bị mũ, sau đó liền trực tiếp để cho người ta đưa tới một ít kiểu mũ nón cho cô chọn lựa. Cảnh Hảo Hảo cảm thấy quá nhiều sẽ lãng phí, cho nên liền chọn hai kiểu mình thích, kết quả buổi tối lúc Lương Thần đi phòng thay quần áo thay quần áo, nhìn thấy phòng cất quần áo chỉ có hai cái mũ mùa đông, nhất thời thở hồng hộc đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ở trước lan can lầu hai, lớn tiếng hô hai câu gọi thím Lâm dưới lầu, chờ lúc thím Lâm chạy ra từ phòng bếp, anh liền căm tức chỉ vào phòng ngủ, đổ ập xuống chửi mắng một trận: “Không phải bảo các người chuẩn bị mũ ư? Chuẩn bị ở chỗ nào vậy hả? Cả một ngày các người đều đang làm gì? Hầu hạ một người còn hầu hạ không tốt?”

Cảnh Hảo Hảo biết thím Lâm sợ quần áo chuẩn bị thiếu, bị Lương Thần mắng, liền gật gật đầu, đồng ý.

Lúc này thím Lâm mới ôm những sách đó, nói: “Những người đó còn đang chờ dưới lầu, tôi sẽ nói những món cô chọn cho bọn họ biết.”

“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo đứng lên, khẽ gật đầu với thím Lâm, chờ sau khi thím Lâm rời đi, cũng không có tâm tình xem phim nữa.

Cô tiện tay cầm lấy di động, lật xem lịch ngày, lại có thể chỉ còn thời gian một tuần lễ, sẽ đi vào tết âm lịch .

Trong lúc bất tri bất giác, cô lại có thể ở trong biệt thự này hơn nửa năm rồi.

Sau buổi trưa, Cảnh Hảo Hảo ăn xong cơm trưa, ngồi ở trên ban công phơi nắng, tối hôm qua số lần Lương Thần muốn cô có chút nhiều, đến hơn ba giờ mới ngủ, hiện tại phơi nắng ở dưới ánh mặt trời ấm áp, Cảnh Hảo Hảo có chút mệt rã rời, cả người vùi ở trên ghế mây, mí mắt chưa đến một lát liền khép lại, ngủ thiếp đi.

Gần tới cuối năm, hạng mục công việc trong công ty dần dần ít đi, buổi chiều Lương Thần không có chuyện lớn gì, chưa đến ba giờ, liền trở về nhà.

Nhóm người hầu đang bận rộn đổi lại bầu không khí lớn trong năm mới, nhìn thấy Lương Thần, liền ngừng công việc trên tay lại: “Thần thiếu gia.”

Đợi cho Lương Thần đi qua, liền lại nhanh nhẹn bận rộn lên.

Lương Thần vừa kéo cà vạt, vừa đi vào phòng ngủ, không thấy bóng người Cảnh Hảo Hảo, vừa định xoay người đi ra ngoài hỏi thím Lâm một chút, liền liếc nhìn thấy cô gái nhỏ vùi trên ghế mây ở ban công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.