Chương 169: Quyết đấu [5]
Editor: May
Điều này sao có thể?
Cảnh Hảo Hảo yêu anh ......
Thẩm Lương Niên nghe nói như thế, nghĩ cũng không có nghĩ liền lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Làm sao có thể? Sao Hảo Hảo lại có thể yêu người khác?”
Lúc anh nói những lời này, như là lầm bầm lầu bầu, nhưng ngữ khí lại rất chắc chắc.
Lương Thần chỉ cảm thấy như là một cái tát hung hăng ném lên trên mặt mình, anh biết, hiện tại nếu chính mình thẹn quá thành giận, vậy thật là bại bởi Thẩm Lương Niên, trong lúc đàn ông và đàn ông quyết đấu, nếu đã bắt đầu, anh liền tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình thua, chẳng sợ đáy lòng anh rõ ràng đã tự thua đến rối tinh rối mù, anh vẫn sẽ tìm kiếm cơ hội khiến cho Thẩm Lương Niên giống như mình, cũng thất bại thảm hại!
Cho nên, Lương Thần tư thái nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, thần thái thoạt nhìn cực kỳ thoải mái: “Lương Niên, tôi biết anh không tiếp nhận được chân tướng sự thật của chuyện này, nhưng anh ngẫm lại đi, tôi có tiền hơn anh, bối cảnh của tôi tốt hơn anh, tôi còn có thể cho cô ấy biệt thự giữa sườn núi, tôi có thể khiến cho cô ấy trong nháy mắt liền trở thành người có tiếng và thế lực, những thứ tôi có thể cho cô ấy, anh có năng lực cho bao nhiêu?”
“Anh đang nói đùa, sao Hảo Hảo có thể sẽ để ý những thứ đó?” Thẩm Lương Niên lắc lắc đầu, vẫn không tin như trước.
Thật sự không tin.
Nếu Cảnh Hảo Hảo là một cô gái ái mộ hư vinh như vậy, năm đó cô bước vào vòng giải trí, có bao nhiêu người có tiền có thế cho cô nhiều dụ hoặc như vậy, cô cần gì phải đẩy xuống?
Nếu Cảnh Hảo Hảo thật sự bởi vì Lương Thần tốt hơn anh, mà theo anh ta, vậy lúc trước Cảnh Hảo Hảo cùng anh vượt qua những ngày khổ cực kia, thì giải thích như thế nào?
“Hảo Hảo, vào năm mười ba tuổi kia, cha tôi bệnh nặng, Hảo Hảo vì để không ảnh hưởng cuộc thi tốt nghiệp trung học của tôi, một mình chiếu cố người cha bệnh nặng của tôi, thậm chí vào ngày cha tôi qua đời, cô ấy cũng tự chủ trương không để cho bất luận ai nói cho tôi biết, chờ tôi thi tốt nghiệp trung học trở về, nhìn thấy là quan tài lạnh như băng.”
“Hảo Hảo, lúc mười bốn tuổi, liền bắt đầu rất tốt với tôi, lúc đó cô ấy vừa tới thành phố Giang Sơn, ở trong phòng cũ nát lạnh như băng không có hệ thống sưởi ấm, chúng tôi đều rất nghèo, cô đưa hết hai quả trứng gà cho tôi ăn, nếu không phải tôi đi rửa chén, nhìn thấy trong bao rác chỉ có hai quả trứng gà, cả đời này tôi cũng sẽ không biết, cô ấy đã ủy khuất chính mình như vậy, để lại thứ tốt nhất cho tôi.”
“Hảo Hảo, lúc mười lăm tuổi, vì kiếm học phí cho tôi, đi đóng vai phụ, nằm trong tuyết vào mùa đông lạnh như băng, đông lạnh suốt mười tám tiếng, lúc trở về, toàn thân đều cứng ngắc, sau đó tôi mới biết được, lúc đó có một đạo diễn cường ngạnh quy tắc cô, cô không theo, đạo diễn liền đổi biện pháp chỉnh cô.”
“Nếu là Cảnh Hảo Hảo, thật sự để ý những thứ tiền kia, thật sự muốn thăng chức nhanh, cô ấy cần gì phải canh giữ bên người hai bàn tay trắng như tôi, trôi qua những ngày nghèo rớt mùng tơi như vậy?”
“Anh không biết rất nhiều chuyện quá khứ của Hảo Hảo, cho nên anh không hiểu cô ấy, cô từng vì giữ lại thân trong sạch cho tôi, giữ lại cho tình yêu của chúng tôi, cô ấy thà rằng vào lúc chính mình thật vất vả mới có chút khởi sắc, có thể trở thành một ngôi sao. cãi lời một đạo diễn, bị phong kín suốt bảy tháng, không nhận được một vai diễn nào.”
“Cho nên, A Thần, anh đang gạt tôi, tôi đều biết.”
Thẩm Lương Niên từng chữ từng chữ, lưu loát mà lại kích động nói ra những quá khứ đau khổ của anh và Cảnh Hảo Hảo.
Trong mỗi một sự chuyện, đều ẩn dấu quá khứ mà anh và Cảnh Hảo Hảo trân quý nhất, là thứ cả đời Lương Thần anh cũng không thể có được từ trên người Cảnh Hảo Hảo