Chương 441: Rùng mình [4]
Editor: May
Biệt thự vẫn là bộ dáng cũ như trước, chỉ là hoa chung quanh hàng rào đã nở, suối phun trong sân cuồn cuộn phun nước không ngừng, thoạt nhìn muốn sức sống hơn mùa đông nhiều.
Thím Lâm đã sớm biết tin tức, sớm chờ ở cửa nhà, nhìn thấy xe lái đến, thím Lâm vẻ mặt tươi cười đi lên đón, tự mình mở cửa xe: “Cảnh tiểu thư, cô đã trở lại rồi, sao cô có thể không nói một tiếng chạy mất chứ? Cô có biết hay không, ngày đó, tôi rất lo lắng cho cô.”
Thím Lâm lôi kéo tay Cảnh Hảo Hảo, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần: “Cô nhìn một chút đi, cô ngốc ở bên ngoài, đã gầy đi rồi, mấy ngày nay, tôi phải bồi dưỡng lại cho cô thật tốt.”
Cảnh Hảo Hảo cười dịu dàng với thím Lâm, đáy lòng của cô là thật rất thích thím Lâm, lâu ngày không gặp, khó tránh khỏi có chút có lời tri kỷ muốn nói.
“Bên ngoài gió lớn, vào nhà rồi nói sau.” Lương Thần đứng ở một bên, nhìn hai người nói lải nhải không dứt, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Trên mặt Cảnh Hảo Hảo vốn dào dạt tươi cười nói chuyện phiếm với thím Lâm, lúc nghe được những lời này của Lương Thần, trong nháy mắt liền thu liễm lại, cô chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, liền không nói một tiếng đi vào biệt thự.
Trong nhà vẫn giống như trước khi cô đi, không thay đổi gì, Cảnh Hảo Hảo đã ăn qua đồ trên máy bay, cũng không đói, cho nên trực tiếp lên lầu.
Phòng ngủ đã muốn thay đổi đệm giường và rèm cửa sổ mùa hè, đều là màu tối, là cô chọn lựa lúc trước.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chằm chằm căn phòng cô không thể quen thuộc hơn nữa.
Mỗi một tấc đất trong này, cô đều rất quen thuộc, lúc trước khi cô bị giam cầm ở trong này, mỗi ngày không có việc gì, không biết tiêu hao bó lớn bó lớn thời gian như thế nào, cứ như vậy đi từng chút một vòng quanh phòng ở.
Thậm chí đến bây giờ cô còn nhớ rõ, chính mình đi từ đông sang tây có thể đi 37 bước, đi từ nam đến bắc có thể đi 41 bước, góc đối nghiêng có thể đi 63 bước.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, tay hung hăng nắm thành quyền, cất bước đi vào.
Lúc Lương Thần đi lên từ dưới lầu, Cảnh Hảo Hảo đang ngồi ở bên giường ngẩn người, cô nghe được tiếng bước chân, lập tức leo lên giường, ngay cả quần áo cũng chưa thay, liền xốc chăn lên, nằm vào trong ổ chăn.
Vừa mới nằm xong, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra, trong tay Lương Thần bưng một ly sữa đi tới bên giường, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Hôm nay đường dài mệt nhọc lâu như vậy, uống ly sữa, có thể trợ giúp giấc ngủ.”
Mi mắt Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy một chút, sau đó liền yên lặng chui đầu vào trong chăn, giả bộ một bộ dáng ngủ say.
Cả người Lương Thần đều buộc chặt lên, anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trên giường rõ ràng chưa có đi vào giấc ngủ lại giả bộ thành ngủ, tay nắm ly sữa, nhịn không được có chút dùng sức.
Hơn nửa ngày, anh mới xoay người đi ra phòng ngủ.
Cảnh Hảo Hảo nghe được tiếng bước chân rời xa, chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm cửa mở rộng, ánh mắt nhảy lên hai cái, mí mắt nhẹ nhàng rũ xuống.
Không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, lúc Cảnh Hảo Hảo sắp ngủ say, cô mơ hồ nghe được tiếng đóng cửa, sau đó, cô liền cảm giác được chăn trên người của mình bị xốc lên.
Ý thức của cô chợt thanh tỉnh lại, cô nghĩ đến chuyện Lương Thần cùng làm với cô, thân thể theo bản năng buộc chặt, nhắm mắt lại, phòng bị .
Nhưng mà, vẫn luôn không có sức nặng trầm trọng đặt ở trên người của mình, ngược lại là tay cô, bị Lương Thần nhẹ nhàng nắm lên.