Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 462: Chương 462: Sinh nhật vui vẻ [5]




Chương 462: Sinh nhật vui vẻ [5]

Editor: May

Ngay lúc đó đáy lòng cô không có chút cảm kích, chỉ cảm thấy trào phúng, cô nhẹ nhàng nói: “Tại sao tôi ăn không vô, không phải trong lòng anh rõ ràng nhất ư?”

Một câu kia của cô, bên trong bao hàm trào phúng nồng đậm, nói đến sắc mặt thím Lâm và những người hầu trong nháy mắt biến thành tái nhợt.

Cô nghĩ, có lẽ anh chưa bao giờ bị người quét mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy đi, sắc mặt anh, lập tức trở nên âm trầm, bên trong ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô cuồn cuộn tức giận.

Cô cứ đứng ở chỗ cầu thang nhìn xuống từ trên cao như vậy, thản nhiên nhìn anh, không có chút sợ hãi.

Ngay tại lúc cô nghĩ đến, anh muốn phát hỏa, cô không nghĩ tới, anh lại chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, như là không có nghe được lời của cô, xoay qua nói với thím Lâm: “Đi chuẩn bị cho tiểu thư chút thức ăn.”

Sau đó liền mặt không chút thay đổi tiêu sái ra khỏi biệt thự.

Cô nghĩ, lòng tự trọng của anh, có lẽ sẽ làm anh qua thật lâu cũng không để ý tới cô nữa, nhưng cô không nghĩ tới, buổi tối anh như là không có việc gì phát sinh về tới trong nhà, cô vừa mới mở cửa phòng ngủ ra, muốn thím Lâm đưa tới một ly sữa, chợt nghe được tiếng anh ở dưới lầu, thấp giọng hỏi thím Lâm: “Tiểu thư, buổi tối hôm nay ăn cái gì?”

“Tâm tình tiểu thư, có phải vẫn là rất không tốt không?”

“Nhớ chăm sóc tốt tiểu thư.”

Tay nắm cửa của cô dừng trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về phòng ngủ một lần nữa.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô vẫn nhìn thấy lễ vật mới ở bên giường của mình.

Trên thế giới này, không có phụ nữ nào không thích lễ vật, nói không thích, đây cũng chỉ là biểu hiện kiểu cách, cô và Thẩm Lương Niên cùng một chỗ nhiều năm như vậy, Thẩm Lương Niên cũng chưa tặng nhiều quà quý trọng như vậy cho cô đâu.

Sau đó nữa, cô liền vào tổ phim, cô biết công ty anh lớn, nghiệp vụ nhiều, nhưng xế chiều mỗi ngày anh đều đúng giờ xuất hiện ở chỗ quay phim, đôi khi quay chụp chấm dứt trễ, anh cũng không có chút không kiên nhẫn nào, cứ như vậy ở bên ngoài im lặng chờ đợi.

Mỗi lần đến đều mang một ít đồ, đồ dùng hằng ngày cô cần, thậm chí có một chút, ngay cả thứ chính cô không ý thức được cũng sẽ chuẩn bị.

Cô không nói chuyện với anh, vẫn đều dùng thái độ lạnh như băng, giống như là hôm nay, anh mời cô cùng đi ăn cơm, cô nói cô phải ăn cơm tối với Tiên nhi, không chút do dự liền cự tuyệt anh.

Cô nhìn thấy mất mát nơi đáy mắt anh, nhưng cô vừa nghĩ đến, anh đã làm chuyện như vậy với, cô cảm thấy, anh là xứng đáng!

Cho nên...... Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, ngay tại lúc đáy lòng âm thầm hít sâu một hơi, nhắc nhở chính mình, đừng bị tất cả việc làm của anh lừa bịp, có lẽ đây chính là một thủ đoạn của anh mà thôi, chờ sau khi cô mắc câu, có lẽ anh sẽ cho cô đả kích càng trí mạng.

Tàn nhẫn ngoan độc của anh, cô đã tận mắt thấy qua.

Cảnh Hảo Hảo bắt buộc tâm thần mình trấn định một chút, làm như không thấy khuôn mặt động lòng người của Lương Thần trước mặt, ngữ điệu thản nhiên nói: “Anh thật sự không cần làm như vậy, Tiên nhi là bạn của tôi, không có chút quan hệ với anh, trước đó tôi và anh, chính là quan hệ ép buộc và bị ép buộc.”

Anh chưa bao giờ để ý đối đãi với một cô gái như vậy, cô là người đầu tiên, buổi chiều hôm nay, quần áo trên người anh khô ẩm ướt rồi lại khô, từ nhỏ đến lớn anh còn chưa từng trải qua loại quá trình này, nhưng anh không nghĩ tới, cuối cùng cô vẫn là loại tư thái cự người ngoài ngàn dặm như cũ.

Môi Lương Thần, mím thành một đường, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.