Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 183: Chương 183: Trào phúng [7]




Chương 183: Trào phúng [7]

Editor: May

Kiều Ôn Noãn bị cô nói đến vẻ mặt xấu hổ, thậm chí nhìn cũng không có dám liếc nhìn cô một cái, liền mang theo mất mác không thôi gật gật đầu, xoay người chạy đi như chạy trốn.

Cảnh Hảo Hảo trở lại lều trại, chờ sau khi Thẩm Lương Niên tỉnh rượu, thầm oán với anh hồi lâu.

Thẩm Lương Niên nghe được tiền căn hậu quả, cười ha ha ôm cô vào trong lòng, nói: “Hảo Hảo, đây chỉ có thể nói rõ ánh mắt em tốt.”

Thật ra Cảnh Hảo Hảo đã muốn tiêu khí, nhưng đáy lòng vẫn có chút bất an: “Lương Niên, anh có thể có một ngày, chạy cùng những người phụ nữ khác không?”

“Sẽ không.” Thẩm Lương Niên không hề do dự nói những lời này, anh hung hăng ấn cô vào trong lòng anh, như là muốn dụi cô vào trong cốt nhục, nói: “Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên tôi lấy sinh mệnh thề, nếu tương lai có một ngày, anh cô phụ em, ắt gặp trời phạt.”

Một đêm kia, vùng rừng núi hoang vắng, ánh sao rực rỡ, trong ánh mắt Thẩm Lương Niên nhìn cô, lóe ra trang trọng nghiêm túc.

Giọng nói anh dễ nghe mà lại trầm thấp, mang theo một loại sức lực mê hoặc lòng người, một chút một chút, trực tiếp khắc vào chỗ sâu nhất trong lòng của Cảnh Hảo Hảo.

Chuyện tới nay, Cảnh Hảo Hảo vẫn có thể rõ ràng nhớ kỹ bộ dáng Thẩm Lương Niên nghiêm túc thề với cô vào một đêm kia.

Hiện nay, Từ Dung ở chỗ này, lải nhải nói: “Thật ra tôi cảm thấy dáng dấp Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn rất xưng đôi, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, thoạt nhìn rất có tướng vợ chồng...... Nếu Thẩm Lương Niên kết hôn với Kiều Ôn Noãn, tôi nhất định tặng đại lễ.”

Cảnh Hảo Hảo nghe đến đó, rốt cục có chút ngồi không yên.

Cô biết, hiện tại cô không có tư cách yêu cầu Thẩm Lương Niên vì cô thủ thân như ngọc, vì cô si tình chờ đợi, nhưng cô cũng không làm được, cứ như vậy thờ ơ nghe lời nói anh và những người phụ nữ khác thân mật như thế nào, xưng đôi như thế nào.

Ngón tay Cảnh Hảo Hảo run run buông đũa xuống, đứng lên, nói: “Tôi ăn no, đi xuống lầu trước chờ anh.”

Lương Thần nhìn thoáng qua cơm không động, không có chút dầu trơn và thức ăn trên bàn trong bát của Cảnh Hảo Hảo, giọng nói không lớn lên tiếng nói: “Ngồi xuống, ăn cơm!”

Cảnh Hảo Hảo đứng ở nơi đó, không hề động: “Tôi thật sự ăn no.”

“Tôi nói ngồi xuống!” Âm điệu Lương Thần, không tự chủ được tăng lên thêm.

Có một số việc, chính anh không muốn nói cho Cảnh Hảo Hảo biết, tỷ như Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn đã lêu lổng hai năm.

Từ trước tính tình anh hướng đến mình cao hứng đều có thể, sao sẽ bận tâm đến người khác?

Nhưng hiện tại, anh nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, biết rõ ràng có hai lần cãi nhau với cô, suýt nữa thốt ra chuyện kia, kích thích Cảnh Hảo Hảo, nhưng mỗi khi đến cuối cùng, anh đều gắt gao nuốt lời kia trở về trong bụng.

Chuyện kia, liền thành bí mật của một mình anh, ngoại trừ người trong cuộc.

Anh vẫn nghĩ, Cảnh Hảo Hảo yêu Thẩm Lương Niên như vậy, nếu biết người cô yêu kia, đã sớm phản bội cô, cô có thể điên mất hay không?

Anh biết, có vài giấc mơ, sớm hay muộn đều sẽ phá tách.

Nhưng anh vừa nghĩ đến, bộ dáng lúc Cảnh Hảo Hảo tỉnh mộng khóc rống hỏng mất, anh liền bắt đầu tâm không đành lòng, không đành lòng nói ra.

Cho nên, khi Từ Dung nhắc tới Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn nay càng chạy càng gần, anh muốn thử xem Cảnh Hảo Hảo sẽ phản ứng như thế nào.

Chỉ là anh không nghĩ tới, Từ Dung chỉ cần nói Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn đi lại thân mật, cô liền đã có chút không chịu nổi!

Thậm chí vì người đàn ông kia, ngay cả cơm cũng không ăn một miếng!

Lương Thần cũng không biết đến tột cùng chính mình là làm sao vậy, vừa đụng tới chuyện Cảnh Hảo Hảo để ý Thẩm Lương Niên, anh liền mạc danh kỳ diệu bực bội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.