Chương 332: Trục xuất [1]
Editor: May
Thím Lâm nghi hoặc Lương Thần đột nhiên muốn bảy đồng làm cái gì, nhưng nghe trong giọng nói của Lương Thần mang theo táo bạo nồng đậm, hỏi cũng không dám hỏi một câu, chỉ nhanh chóng chạy nhanh như chớp vào phòng của mình, chưa đến nửa phút, thím Lâm cầm một xấp tiền lẻ, ngay cả thang máy cũng không chờ kịp, liền vội vàng đi cầu thang lên tầng hai, sau đó lấy bảy đồng trong tay ra, đưa cho Lương Thần.
Lương Thần lạnh mặt tiếp nhận, đưa cho thím Lâm 100 đồng, cái gì cũng không nói nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong thang máy, liền hừ lạnh một tiếng, xoay người một lần nữa trở về phòng ngủ, đứng ở trước sô pha, nhét toàn bộ 46 đồng của mình và bảy đồng của thím Lâm vào trong ví tiền của Cảnh Hảo Hảo, sau đó lấy ra 1000 đồng từ trong ví tiền của Cảnh Hảo Hảo, xoay người lắc lắc với Cảnh Hảo Hảo đã sắp đi vào cửa, ngữ khí vẫn mang theo vài phần tức giận nói: “Hôm nay xem như vì năm mới, tôi tạm thời không so đo với em chuyện hôm nay, chỉ là, đây cũng không đại biểu tôi cho phép em vô pháp vô thiên trong mọi chuyện, em ngược lại có thể tiếp tục đi khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi thử xem!”
Gần đây không phải giữa anh và cô trôi qua ngày rất tốt ư? Sao cô lại không thể tiếp tục duy trì tốt đẹp như vậy chứ, cố tình tự tìm phiền phức cho anh!
Cô cứ muốn rời khỏi anh như vậy sao? Ngay cả lời đồn đãi chơi thạch đầu ký dụ dỗ người này mà cũng dùng tới ...... Nếu cô dám dùng, anh sẽ không như cô mong muốn, muốn lợi dụng anh! Không có cửa đâu!
Lương Thần phẫn hận nghĩ, liền cất 1000 đồng kia vào trong ví tiền của mình, sau đó đi đến trước ban công, mắt cũng không nháy trực tiếp ném ba viên đá nhỏ kéo xuống từ trên cổ tay Cảnh Hảo Hảo và hai xâu chuỗi thạch đầu ký mình mua hôm nay ra ngoài cửa sổ
Sau đó, Lương Thần nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, liền trực tiếp đi phòng tắm, lúc tắm rửa, Lương Thần vẫn cảm thấy ngực có một đoàn hỏa không thể nào tản đi được, thế cho nên tắm rửa xong, lúc đi ra, sập cửa rầm một tiếng.
Lúc Lương Thần đi ra, Cảnh Hảo Hảo chỉ im lặng ngồi ở trên sô pha, biểu tình thoạt nhìn lạnh lùng thản nhiên , không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lương Thần vừa lau tóc, vừa nhìn thân ảnh của cô, ánh đèn thủy tinh lưu ly trong phòng ngủ chiếu vào trên thân thể của cô, nổi bật vẻ trong sáng long lanh của cô, tóc dài bối lên đã phân tán xuống dưới, rũ loạn ở phía sau búi tóc, cùng với phụ trợ của lễ phục màu đỏ thẫm, càng có vẻ phong tình vạn chủng.
Lương Thần nghĩ đến đây, khí lực lau tóc trên tay liền lớn thêm một chút, âm thầm bĩu môi, đáy lòng lại nghĩ: Phong tình vạn chủng? Thực thua thiệt một từ tốt như vậy, lại có thể rơi ở trên một người tức chết người không đền mạng đó!
Lương Thần nhịn không được liền nghiêng đầu, đối diện gương, chuyên chú sửa sang lại tóc, không nhìn tới Cảnh Hảo Hảo, nhưng dư quang khóe mắt cố tình liền xuyên qua gương, thỉnh thoảng quét tới trên người Cảnh Hảo Hảo.
Cuối cùng, tầm mắt Lương Thần liền dừng ở trên cổ tay Cảnh Hảo Hảo, lúc bị mình kéo thạch đầu ký, nơi đó bị siết chặt, tái xanh sưng to lên.
Lương Thần muốn làm như không thấy tiếp tục lau tóc, nhưng động tác dừng một chút, cuối cùng hung hăng ném khăn mặt trong tay lên trên sô pha một bên, xoay người bước ra phòng ngủ.
Chưa đến hai phút, trong tay Lương Thần cầm một thuốc cao đi đến, sắc mặt vẫn có chút lạnh đi đến trước sô pha, ngữ khí đông cứng nói với Cảnh Hảo Hảo: “Đưa tay qua đây.”