Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 336: Chương 336: Trục xuất [5]




Chương 336: Trục xuất [5]

Editor: May

Ban đầu Lương Thần có chút không phản ứng kịp những lời này của cô là ý gì, còn thay cô sửa sang lại váy ngủ một chút, lúc đang chuẩn bị để cho cô lên giường ngủ, ngón tay anh mới hơi dừng một chút, ngẩng đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, hậu tri hậu giác hiểu được, lời cô vừa mới nói, rốt cuộc là ý tứ gì.

Cho dù là rửa như vậy, tôi cũng cảm thấy không có rửa sạch sẽ...... Cô đây là đang nói anh làm dơ cô, là đang ghét bỏ anh bẩn?

Ánh mắt Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo: “Em cảm thấy chúng ta cùng một chỗ làm chuyện này rất dơ bẩn?”

Cảnh Hảo Hảo mím môi, không nói tiếng nào.

Cô trầm mặc như vậy, làm cho cơn tức cả người Lương Thần càng lớn hơn nữa, hôm nay tất cả mọi chuyện phát sinh, đã xa xa vượt qua điểm mấu chốt của anh, nếu đổi lại trước đây, anh đã sớm giết chết người phụ nữ này, hiện tại anh vì cô, lặp đi lặp lại nhiều lần giảm điểm mấu chốt của mình xuống như vậy, cô lại được một tấc lại muốn tiến một thước không thôi!

Lương Thần chỉ vào Cảnh Hảo Hảo, bởi vì phẫn nộ, trên mặt anh mang theo ý cười: “Đối chọi với tôi đúng không? Nháo từ bên ngoài vào trong nhà, náo loạn cả đêm , còn chưa đủ có phải không?”

Lương Thần chỉ cảm thấy đáy lòng có một cỗ khí, hoàn toàn không có chỗ phát tiết, anh lui hai bước, nâng chân lên, đạp lên trên bàn trà, bàn trà hung hăng chuyển tới phía trước, đồ trên đó, rơi toàn bộ xuống đất, phát ra tiếng vang ầm ầm, cả kinh thím Lâm dưới lầu vội vàng chạy lên, đứng ở cửa, lại không dám đi vào.

Lương Thần nghiến răng nghiến lợi hít sâu vài hơi, mới lại âm điệu trầm thấp nói với Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh Hảo Hảo, tôi đối tốt với em, em hoàn toàn không hiếm lạ, đúng không? Em thầm oán tôi lúc đầu ép buộc em thôi tôi, đúng không?”

“Tôi đối với em thế nào, đáy lòng em không rõ ràng sao, em vẫn mắt mù không thấy được sao?”

“Em cứ hận tôi như vậy sao?”

Lương Thần nói xong, ngực đều phập phồng lên xuống theo.

Cô không cần, cô vẫn không cần......

Ban đầu dùng sai biện pháp, anh cứ như vậy bị cô đánh vào địa ngục, không còn có cơ hội xoay người.

Thẩm Lương Niên đối cô như vậy, cô sẽ vì anh ta mà thương tâm, vì anh ta mà khổ sở, mà anh thì sao?

Lương Thần đi tới tới lui lui ở trong phòng vài vòng, nhưng cảm thấy ngực vẫn bị cái gì đó hung hăng chặn lại như trước, chặn đến anh ngập lửa giận không thể phát tiết, thậm chí thứ chặn đó bắt đầu ép xuống, ép tới trái tim anh đều đau đớn lên theo, đau đớn đó theo trái tim lan tràn đến chung quanh, cuối cùng toàn thân anh đều bắt đầu đau đớn.

Sao anh lại đau như vậy...... Anh hẳn là tức giận...... Nhưng hết lần này đến lần khác anh lại đau đến nói không nên lời.

Anh cảm thấy có người cầm dao nhỏ, đang không ngừng đâm vào thân thể của chính mình, đau đến anh sắp chết.

Lương Thần nhìn trái phải hai vòng, đột nhiên bước đi đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, không hề có dấu hiệu bắt lấy cánh tay của cô, nói: “Được, Cảnh Hảo Hảo, nếu em không hiếm lạ theo tôi sống tốt, tôi cũng không cần mỗi ngày dỗ em như vậy.”

“Em bảo tôi mua thạch đầu ký tặng em, không phải là mỗi ngày ngóng trông muốn rời đi từ bên cạnh tôi sao?”

“Em ghét bỏ tôi làm dơ em, ghét bỏ tôi cướp đoạt em, có phải là không muốn nhìn thấy tôi không?”

“Được rồi, Cảnh Hảo Hảo, em đã không muốn thấy tôi như vậy, được rồi, từ giờ trở đi em không cần nhìn thấy tôi nữa!”

Lương Thần nói xong, liền níu chặt lấy cánh tay Cảnh Hảo Hảo, đi về phía cửa.

Thím Lâm nhìn thấy Lương Thần nộ khí đằng đằng kéo Cảnh Hảo Hảo đi ra, vội vàng đi theo phía sau: “Thần thiếu gia, Thần thiếu gia, ngài đây là muốn mang Cảnh tiểu thư đi nơi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.