Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 350: Chương 350: Bão cát (5)




“Sao?”

Hắc Diêm Tước đi nhanh tới chỗ mấy con lạc đà, cảm thấy cô khác thường, không nhịn được quan tâm hỏi, trận bão cát vừa rồi làm cho anh vẫn còn sợ, anh không dám chậm trễ một bước nào, ôm cô nhanh chóng muốn vượt qua đám lạc đà hoang kia!

“Anh muốn tôi im còn gì?”

Tường Vi thở dài, vừa rồi thấy những vết xước do cát đá cào trên mặt anh, lời hỏi han đã đên bên miệng rồi nhưng không sao nói ra được.

“Vụ bắt cóc đó, cô không cần quan tâm nhiều làm gì, tôi sẽ xử lý.” Anh vốn là như vậy, rõ ràng là những lời quan tâm, nhưng khi chui từ miệng anh ra lại biến thành lời công kích, ra lệnh.

“Ừ.” Tường Vi nhăn nhăn mày, nhỏ giọng đáp lại. Cô không dám nói chuyện cô và Triển Diệc Tường tối qua, nhưng trong lòng dần thấy lo lắng.

Trong đầu cô chợt nhớ lại lần trước cô dùng cây kéo đâm vào vai anh, buồn bực một lúc, cô ngập ngừng hỏi: “Tôi đã dùng kéo đâm anh, lần này anh đã có thể báo thù bằng cách ném tôi vào trong bão cát, sao anh không làm?”

Bước chân anh hơi dừng nửa giây, không trả lời, ngay sau đó nhanh chóng tiến lên, vượt qua mấy con lạc đà hoang, sau đó xoay người cô lại, một phát quăng cô lên vai: “Đi theo lạc đà, sẽ tương đối an toàn hơn, nếu cô thấy mệt, có thể nằm trên lưng tôi ngủ một chút.”

Tường Vi cúi đầu trên bờ vai anh, giờ mới thấy cơ thể mình mệt lả. Từ tối qua tới giờ, không có một giây nào mà cô không ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, năm lần bảy lượt kinh hãi, thể lực của cô không chống đỡ nổi, không nghĩ tới rằng, ở trong sa mạc anh cũng không hề bỏ lại cô.

Giọng nói trầm lạnh của anh vang lên, làm cõi lòng đang sợ hãi của cô hơi dịu đi, người đàn ông này luôn làm cô thấy khó đoán.

Lúc tàn nhẫn, máu lạnh hơn bất kỳ một ai, nhưng lại không thật sự đưa người ta vào chỗ chết, có lẽ đây mới là cao thủ đáng sợ? Sống để chịu hành hạ, so với chết đi còn khổ sở hơn!

Dần dần, nghĩ ngợi lung tung, nằm trên lưng anh, theo từng bước chân lay động, cô mệt mỏi ngủ thật say…

Đội cứu hộ của Alva Aure có thực lực không thể xem thường, trong vòng 6 tiếng họ đã tìm được Hắc Diêm Tước và Tường Vi.

Có điều Tường Vi vẫn đang say ngủ, mệt tới nỗi đội cứu hộ tới cũng không làm cô tỉnh ngủ.

Nếu cô tỉnh lại, có lẽ đã thấy được vẻ mặt Hắc Diêm Tước lúc sắp đi, hai người không có kinh nghiệm vượt qua trận bão cát lại lặn lội đường xa, đã mệt mỏi không chịu nổi, không dám tưởng tượng nếu tiếp tục ở trong sa mạc, tình hình sẽ trở nên như thế nào!

“Tước, vất vả cho ngài rồi!”

Alva Aure nắm chặt tay Hắc Diêm Tước, cảm động nói: “Cảm ơn ngài đã cứu vợ tôi, tôi cứ sợ hai người đã bị cơn bão cát đó chôn vùi, cơn bão tới bất ngờ quá, chúng tôi còn tới những nơi bị chôn vùi tìm kiếm. May sao hai người vẫn còn sống…”

Một tiếng ‘Vợ tôi’ của Alva làm Hắc Diêm Tước không khỏi cau mày, hơi nhếch môi, “Lúc nào thì ngài cho tôi gặp cha ngài đây?”

Anh đột nhiên nói câu này làm Alva hơi bất ngờ, cười không ngừng được, “Không vội không vội, lúc đám cưới diễn ra, cha tôi nhất định sẽ tới mà.”

“Alva, tốt nhất là đừng có đùa cợt tôi, ngài biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy!”

Hắc Diêm Tước rít lên qua kẽ răng, làm Alva biến sắc, gật đầu hùa theo, “Đương nhiên, dù sao ngài đã đem con gái cho tôi, tôi biết phải đáp lễ thế nào mà!”

Hắc Diêm Tước đột nhiên lạnh lùng làm Alva có hơi e ngại trong lòng, anh ta biết Hắc Diêm Tước là nhân vật không dễ chọc, nếu hai người họ đối đầu nhau, cũng không có gì là tốt cả, đây vốn là một cuộc trao đổi, Hắc Diêm Tước thế nào thì anh ta không rõ, nhưng với anh ta, phụ nữ là nguyên tố không thể thiếu trong cuộc sống!

Sauk hi bầu không khí căng thẳng qua đi, Hắc Diêm Tước nhắm mắt để bình tĩnh lại, lên máy bay trở lại cung điện của Alva.

Chỉ có hai ngày nữa là tới đám cưới, lông mày của anh càng lúc càng nhăn…

Khi Tường Vi tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau.

Cơ thể đau như đã bị nghiền qua vậy, mở mắt, mới thấy mình đã ở trong tòa cung điện tráng lệ. Trong đầu thoáng qua cảnh cô nằm trên lưng Hắc Diêm Tước…

“Tiểu thư đã tỉnh sao?”

Một hầu gái Ả-rập chú ý thấy sự khác thường của cô, vội vàng tới hỏi.

Cảm nhận thứ tiếng Anh xa lạ bên tai, chuyển mắt, cô nhìn người hầu gái, thở dài thật khẽ, lại trở về chỗ này rồi… Trở lại cái lồng Hoàng Yến này, trở lại tòa cung điện phù hoa nhưng làm cô rất bi thương.

“Ưhm….” Vừa định lên tiếng, mới phát hiện ra giọng cô đã khản đặc.

“Tiểu thư, ngài đừng động, bác sĩ đã cho ngài bôi thuốc rồi, vương tử điện hạ đã căn dặn, muốn ngài dưỡng thương cho thật tốt trong hai ngày này, chuyện đám cưới ngài ấy sẽ thu xếp, ngài không cần bận tâm.”

Hầu gái trình bày, lúc này một hầu gái khác bưng cái chậu rửa mặt đi tới, “Tiểu thư, xin hỏi có thể lau rửa cho người không?”

Tường Vi gật đầu, kinh nghiệm cơn bão cát hôm qua, cộng thêm đám vết thương to nhỏ trên người, vốn không thể tắm được, ở nơi đất nước sa mạc này, xem ra tắm rửa là một chuyện không dễ dàng!

Vươn tay, mặc cho mấy cô hầu gái lau cho cô.

Đợi tất cả xong xuôi, Tường Vi đưa mắt nhìn hầu gái Ả-rập kia, chính là người lần trước cô hỏi mượn điện thoại, lần này cô lại cho cô ta một ánh mắt tha thiết, “Này… Có thể cho tôi mượn điện thoại thêm lần nữa không? Tôi rất nhớ người thân…”

Cô nhớ thật mà, cô không nói sai, chắc thượng đế không phạt cô đâu nhỉ?

Hầu gái mỉm cười gật đầu, lần trước cho Tường Vi mượn điện thoại, cũng không gặp phiền toái gì, nên lần này cô ta yên tâm đưa di động cho Tường Vi.

“Cảm ơn cô!”

Nhận điện thoại, Tường Vi nhấn một dãy số___

Mãi một lúc mới có người đáp lại “Alo?”

“Là tôi đây…”

“Ừ.”

“Mọi người có khỏe không?” Tường Vi cong khóe miệng, cố gắng không để hầu gái thấy sự khác thường của cô.

“Đều tốt cả, yên tâm, tôi đã lấy được rồi.”

Trong lòng run lên, Tường Vi khẽ cắn răng, cố giấu tâm tình kích động, “Việc này, cảm ơn anh….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.