Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 273: Chương 273: Cái tát trừng phạt (tiếp)




“Ah, anh buông tôi ra!” Tường Vi theo phản xạ nhảy ra, lui về phía sau một bước, chân đã sắp bước lên ban công…

Hắc Diêm Tước nheo nheo lông mày, “Thế nào, có cái chỗ nào trên người cô mà tôi chưa chạm vào? Đừng quên, cô là nô lệ tình dục tôi bỏ tiền ra mua về!”

“Tôi không phải!”

Cô mạnh mẽ phủ nhận, vết thương trong lòng bị kéo toạc, trong mắt anh, đến bây giờ cô chình là một kẻ ti tiện, dù đã sớm nhận ra sự thực này, nhưng không thể không nói, cô vẫn bị lời này của anh tổn thương, vì vậy, cơ thể cô càng lui về phía sau, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cách anh thật xa! Cô hoàn toàn quên mất phía sau là tỉnh cảnh nguy hiểm như thế nào!

“Nếu không phải vậy, sao cô còn trở về? Hôm nay cô hoàn toàn có thể bỏ đi, không cần lén lén lút lút ở đây làm cái chuyện trộm gà trộm chó này!” Anh đùa cợt châm chọc mà nói, anh hiểu cô rất rõ, có thể làm cho cô có được dũng khí quay về tìm anh, thì cũng sẽ không dễ dàng để cô đi mất như thế!

“Anh!” Tường Vi bị lời của anh chặn họng không trả lời được, đúng vậy, với cá tính của cô tuyệt đối sẽ không trở về nữa, đáng chết chính là vì tiền của anh, vì thù hận của nhà họ Thẩm, cô nhất định phải trở về, “Tôi nói, tôi chỉ muốn biết nhà họ Thẩm từng thế chấp cái gì cho anh, với lại thân là con cháu nhà họ Thẩm, tôi có quyền được biết chứ!”

“Uhm, vậy thì, lấy lòng tôi đi! Có lẽ phục vụ làm tôi thấy thích thú, tôi sẽ phá lệ khai ân!”

Anh cười tà nói, đẩy xe lăn, hướng tới phía cô, cơ thể đến gần, “Đừng bảo là tôi không cảnh cáo cô, cái ban công này không có lan can đâu, với lại đây là tầng cao nhất, từ đây ngã xuống lúc nào cũng có thể nát bấy! Cho nên đừng làm chuyện điên rồ, ngoan ngoãn đến trong ngực tôi…”

Anh đoán chắc cô không dám tìm cái chết, gương mặt cười đến mức cuồng vọng, anh thật sự nhớ nhung tư vị ngọt ngào của cô, nếu không phải bởi vỉ mùi vị của cô quá tuyệt, anh chắc chắn cũng không nảy ra ý tưởng tìm Mỹ Nhi tạm thời thay thế vị trí của cô!

“Hèn hạ!” Tường Vi châm chọc, đáng chết là anh nói đúng, cô thật sự không dám làm vậy, có lẽ năm năm trước cô không sợ chết, nhưng mà năm năm sau, cô có Tiểu Trạch, cô sẽ không dễ dàng chết đi!

“Có thể đổi cách mới mẻ hơn không?” Anh đến gần cô, vươn ra bàn tay thật dầy, bám vào cái eo xinh đẹp mềm mại, nhẹ nhàng ngắt, rồi đi tới trước bộ ngực đang phập phồng, ngón tay thon dài có lực ôm trọn bầu ngực rất tròn, phác họa đường cong của cô…

Khuôn mặt Tường Vi tái nhợt, chân cứng ngắc!

Cắn môi, lại không dám lui tiếp về sau, chỉ có thể để mặc bàn tay tà ác của anh tùy ý đùa bỡn trước ngực mình, trong màn đêm mát mẻ gió thổi qua gương mặt cô, ban đêm vắng vẻ, có ai có thể nhìn thấy một cảnh tượng nguy hiểm trên ban công?

Khóe miệng Hắc Diêm Tước khẽ cười, lấy làm hài lòng vì cô không dám nhúc nhích, ngón tay đưa vào trong áo cô, nâng nịt ngực lên, tùy tiện vuốt ve bộ ngực mềm mại, vừa giày xéo vừa thốt lên: “Bảo bối, hình như lớn hơn so với năm năm trước một ít rồi…”

Anh chợt nhớ đến vấn đề này, lông mày không vui vặn nâng, nguyên nhân là do đã trải qua một người đàn ông khác sao? Hiển nhiên, cái suy nghĩ này bất ngờ làm cho anh tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.