Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 268: Chương 268: Cho cô tên đẹp, nhưng không cho cô cuộc sống đẹp.




Cô có một cái tên rất dễ nghe —— Tường Vi, cô không biết cái tên này là do ai đặt, chỉ biết từ khi có nhận thức tới nay, mọi người đều gọi cô là Tường Vi.

Tường Vi Tường Vi, cái tên không khỏi khiến cho người ta suy nghĩ, cô gái như vậy hẳn thế giới của cô phải là xuân về hoa nở, kiều diễm động lòng người, vậy mà, thế nào mà cái tên đẹp như vậy, lại không cho cô cuộc sống đẹp như thế?

Khóc xong, cơ thể tê liệt đứng lên, lững thững không mục đích rời khỏi bãi đỗ xe, đi bộ không phương hướng.

Đầu tóc loà xoà, giống như làm cho cô trở lại làm Tường Vi ngượng ngùng lúc nhỏ, lúc đó, cô từ nhỏ đã thành thói quen lấy tóc che mặt, không dám nhìn mặt người lạ, mà cô giờ khắc này, cúi thấp đầu, giống như trở lại những năm tháng trong quá khứ.

Thế nhưng, lòng lại từng đợt đau đớn, không trở về được nữa rồi, cô biết, khi đó cô trẻ người non dạ, ít nhất không có qua lại cùng Tước, thì ra, những ngày không quen biết hắn, sao mà hạnh phúc, cô nhớ tới gương mặt của Tiểu Trạch, ấy là sao hạnh phúc, nhất thời lệ trào như suối. . . . . .

Cô rất nhớ những ngày cùng Tiểu Trạch sống nương tựa lẫn nhau, nhưng vì sao sau khi gặp cô cô, tất cả đều đã thay đổi ?

Cô có thể không cần báo thù hay không? Có thể không cần để ý những chuyện đời kia không, cô chỉ muốn mang Tiểu Trạch rời khỏi, đây, quay trở lại làng chài yên tĩnh đó, trải qua cuộc sống yên tĩnh nhàn rỗi.

Nhưng hôm nay, tất cả đều thành hy vọng xa vời!

Dòng xe qua lại, từng chiếc vụt qua trước mặt cô, cô cũng không chú ý tới những thứ đó, kéo thân thể mệt mỏi, cô không biết có nên trở về hay không, nếu không hai mươi tỷ Đô-​la, cô đi đâu kiếm chứ?

Nhớ tới gương mặt lạnh lùng của Tước, gương mặt điển trai như vậy, lại cũng chỉ là bề ngoài đẹp mắt, không có tim, cho dù ai bước tới, sợ rằng cũng chạy không thoát khỏi số mệnh bi thảm đi, cô mở to đôi mắt trống rỗng, nhìn đường phố phồng hoa, trong nhất thời không biết nên đi về hướng nào. . . . . .

“Bíp bíp bíp ——“

Đột nhiên, một hồi tiếng còi xe vang sau lưng, dao động trong thần kinh cô, trong đầu nhanh chóng thoáng qua năm năm trước, cô lái ô tô tự vẫn, là tiếng kêu của xe tải, sau lưng cô là chiếc xe tải đang tới, trí nhớ hỗn loạn nhanh chóng dồn lên não, thân thể cô ngừng trệ,, nhưng không ngờ bị một mãnh lực nhanh chóng đẩy ——

“Tường Vi!”

Thật may là Tưởng Diệp nhanh chóng dẫn nàng cách nguy hiểm đường xe!

Tường Vi ngước mắt, hơi trố mặt, lộp bộp thốt ra: “Tưởng Diệp?”

“Em xảy ra chuyện gì vậy? Đứng ở giữa đường rất nguy hiểm có biết hay không?” Tưởng Diệp bị doạ đến tái mặt!

“Thật xin lỗi, tôi không có chú ý. . . . . .” Nhếch miệng, khi thấy Tưởng Diệp, thật vất vả dừng nước mắt, trong lúc nhất thời như suối trào chảy xuống. . . . . .

“Sao thế, sợ quá khóc? Nha đầu ngốc, không sao, không sao!” Tưởng Diệp cho là cô hù sợ, ôm bả vai của cô mỉm cười dỗ nói.

“. . . . . . Làm sao cậu lại ở chỗ này?” Tường Vi giật mình sự luống cuống của mình, vội vàng lau nước mắt, thật vất vả mới gặp người quen, cô rốt cuộc có thể thả lòng kìm nén trong lòng, nhưng lý trí nói cho nàng biết không thể làm như vậy, tránh cho Tưởng Diệp lo lắng.

“Tôi ra ngoài có chút chuyện, sau đó xoay người thấy bóng lưng quen thuộc, mới phát hiện thì ra thật sự là cô, sao vậy, một người ngây ngốc đứng ở giữa đường, tóc loạn xoạ thành bộ dáng như vậy?” Tưởng Diệp cưng chiều sờ sờ tóc của cô.

Tường Vi lắc đầu một cái: “Không có gì, năm năm không có trở lại, cho nên đối với nơi này có chút xa lạ.”

“Vậy lần sau phải chú ý an toàn. Đúng rồi, lần trước nói cho cô về tài liệu di sản của Thẩm thị đã tìm được chưa?” Tưởng Diệp mấy ngày trước đã muốn tìm cách liên lạc với cô, chỉ là chưa kiếm nổi một thời cơ thích hợp.

Tường Vi bất đắc dĩ tiếp tục lắc lắc đầu: “Thật xin lỗi, tạm thời vẫn chưa có đầu mối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.