Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 339: Chương 339: Cung điện kinh hồn (2)




Màn đêm buông xuống rất nhanh trên bầu trời Saudi, do chịu ảnh hưởng của khí hậu sa mạc, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, nhưng trong cung điện của Alva Aure, cuộc sống về đêm xa hoa lãng phí giờ mới bắt đầu.

Giằng co tới tận lúc gần trưa, Tường Vi bị hoàng tử Saudi nhiệt tình đưa đi thăm thú hết một vòng cung điện, trong lúc đó cô phải cố gắng hết sức tránh đi những đụng chạm của người Ả-rập kia, cô thấy vô cùng mệt mỏi, vất vả lắm mới đợi được đến tối, cô mới có cớ thoát khỏi tên hoàng tử Saudi, được bảy tám hầu gái Ả-rập đưa vào trong đi tắm rửa.

“Tiểu thư, nước đã sắp tràn bể rồi!” Một hầu gái đi tới, dùng tiếng Anh khiêm tốn nói với Tường Vi, vươn tay tới, định giúp Tường Vi cởi quần áo.

“Đợi đã!” Tường Vi chịt cổ áo, nói với người hầu gái: “Các người lui xuống đi, tự tôi làm là được rồi.”

“Vâng, tiểu thư.”

Tường Vi nhìn đám hầu gái rời đi, trong lòng căng thẳng mới thả lỏng ra, nhìn bốn phía chung quanh nhà tắm, tất cả đều là những trang bị xa hoa nhất, ngay cả trong bồn tắm, thả các loại cánh hoa, tỏa ra mùi thơm ngát.

Ở đất nước toàn sa mạc thế này, cái nơi mà nước còn đắt hơn dầu mỏ, lại cho cô tắm táp xa xỉ thế này, cô nghĩ, có phải đây là đãi ngộ dành cho vương phi không?

Chậm rãi cởi đồ ra, Tường Vi bước vào trong bồn nước ấm áp thơm ngát, tựa vào thành bồn mà ngồi xuống, trong nước than nhẹ một tiếng, làn nước nhu hòa gợn sóng, nhờ thiết kế đặc biệt của bồn tắm, va chạm vào trên da thịt cô, giống như một loại mát xa, giúp giảm bớt nỗi mỏi mệt mấy ngày nay của cô.

Từ sau khi Alva chính miệng nói ‘không cần một giây đó’, xin cô hãy làm vương phi của anh ta, lòng cô chìm vào giá lạnh trong nháy mắt, chẳng phải vì điều gì khác mà là vì phản ứng của Tước, vẻ mặt vẫn tự nhiên, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng chẳng có biểu cảm gì. Alva kéo tay cô, Tước không phản đối, Alva cầu hôn cô, Tước cũng không phản đối, ngay cả khi Alva lôi kéo cô đi chiêm ngưỡng cung điện, Tước cũng chẳng thái độ gì, thậm chí hoàn toàn giao phó để cô và Alva ở chung một chỗ, bóng anh chưa từng xuất hiện.

Tường Vi cúi đầu cười nhạo, nếu anh muốn phản đối, thì cũng đâu mang cô tới đây, cô còn hy vọng xa vời cái gì nhỉ?

Trong thời gian ngắn ngủi đi dạo cùng Alva, cô phát hiện ra rằng anh là một người đàn ông chân thành, cũng cực kỳ bác ái, đến tận mới rồi, cô mới từ trong miệng đám hầu gái biết được rằng, Alva có tới 16 người thê thiếp, cô là người thứ 17, chẳng trách nào mà anh ta nhất kiến chung tình với cô, chẳng trách nào mà anh ta mới thấy mặt cô một lần đã nảy sinh ý định muốn cưới cô.

Bởi hôn nhân đối với anh ta vốn chẳng là gì cả, anh ta lãng mạn, khi yêu một người đàn bà cuồng nhiệt, điều duy nhất anh ta muốn làm là cưới bằng được người đàn bà đó về. Cho nên cô là người phụ nữ số 17 anh ta cưới về, qua loa như vậy, vương phi? Cũng chỉ là một cái chức suông thôi mà, cái này chắc hẳn là Tước đã sớm biết?

Chợt thấy cô đơn, Tước vì một vụ làm ăn, gả cô cho một người đàn ông đã có 16 bà vợ, tên này lại giàu có kinh khủng, tuy anh ta rất hiền hòa, nhưng cũng là một kẻ đào hoa điển hình, rồi thì nhanh thôi, sẽ có người số 18 sẽ đi vào con đường y hệt như cô.

Cô sẽ vượt qua nửa đời còn lại trong cái cung điện xa hoa này sao? Cùng với 16 người đàn bà, à không, tương lai chắc là nhiều hơn, cùng chung một chồng, đẻ ra vô vàn những đứa trẻ khác mẹ…

Nghĩ vậy, cô không khỏi rùng mình, chợt cảm thấy làn nước ấm lạnh như băng. Viu, cô thấy hình như có một cơn gió lạnh tràn qua ở phía sau, cơ thể chấn động, lập tức quay lại___

“A…”

Kinh hãi kêu lên, Tường Vi lập tức dùng hai tay che ngực, chìm sâu xuống nước, may sao trên mặt nước có rất nhiều hoa, che đi cảnh xuân bên dưới.

“Vương tử điện hạ!” Cô sợ hãi trừng mắt lườm Alva Aure, thế mà anh ta lại bất ngờ xuất hiện.

Alva Aure cười thâm thúy, trong đôi mắt đen đặc hữu của người Ả-rập lóe ra tia sáng tán thưởng, quả là người phụ nữ phương đông thanh tục thoát trần, lọn tóc đen như mực dính một ít nước, sáng bóng lên, ẩn hiện trong làn hơi nước, làm cho người ta cảm giác giống như thiên thần.

Hai má phiếm hồng vì khí nóng, tạo nên sự quyến rũ tuyệt vời, rõ ràng là vô ý thôi, nhưng lại khơi lên nỗi xúc động nơi bộ phận đàn ông. Trong lòng Alva Aure nóng lên, đôi mắt lửa nóng nhìn vào bờ vai trần trụi trên mặt nước của Tường Vi, cho dù cô cố núp xuống dưới mặt nước, nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt nóng rực của Alva.

Đây chính là người con gái Phương đông có dung nhan làm cho anh ta nhớ nhung năm năm trời, Tường Vi thật sự rất đẹp, vẻ đẹp làm cho đàn ông mất kiểm soát, đôi mắt trong suốt kia, ánh mắt vô tội ngây thơ, đang lúc né tránh nhìn quanh quẩn, lại vô ý mê hoặc người ta, khóe miệng Alva tươi cười, cơ thể dần dần bốc cháy, bắt đầu cởi áo choàng trên người.

“Tường Vi, đừng sợ, ở đây sẽ không có ai làm em thương tổn…”

Tường Vi trừng mắt, khẩn trương nhìn hành động của Alva Aure, thầm kêu xong rồi!

“Vương tử điện hạ, tôi đã tắm xong rồi, phiền ngài tránh đi…” Giọng cô có nỗi sợ hãi rõ ràng, lại cố tỏ vẻ trấn định, chậm chạp đi chuyển dưới nước, muốn cách Alva xa hơn một chút. Chết tiệt thật, Tước đâu rồi?

Cứ cho là sẽ cưới hoàng tử Saudi, nhưng cũng không phải hôm nay, ít nhất không phải đêm nay, đúng không?

“Ha ha ha…” Alva cười mị hoặc, “Tường Vi, em cũng sắp trở thành vợ anh rồi, sợ gì nữa? Em đẹp thật, tha lỗi cho anh, nhưng mà anh không kiềm chế nổi…”

Alva cười đen tối, chiếc áo choàng màu trắng trên người bị anh ta dùng vài ba động tác đã tuột ra, để lộ cơ thể sạch bóng, hoàn toàn không để ý đến Tường Vi, cứ thế lõa lồ trước mặt cô, anh ta có thói quen nhìn ánh mắt sùng bái của phụ nữ với thân thể anh ta, anh ta cũng quen tìm kiếm an ủi trên cơ thể phụ nữ, nhất là những người phụ nữ làm anh ta hưng phấn!

“Không…vương tử điện hạ, chúng ta vừa mới quen nhau, không nên… Xin ngài đừng dọa tôi sợ…”

Tường Vi sợ đến nỗi mặt mày thất sắc, nhìn cơ thể hơi ngăm đen của anh ta, dạ dày cô nổi lên một cơn buồn nôn! Alva vội vàng quá đã làm cô sợ. Lần đâu tiên cô nhìn thấy người đàn ông khác Tước lõa thể, vật bên dưới của Alva, thật sự lớn kinh người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.