Tình yêu, thường nhân lúc người ta không để ý mà tới, khi bạn không để ý, nó như vi khuẩn mà len lén rót vào trong cơ thể của bạn, đợi đến khi bạn cảm thấy đau đớn, mới phát hiện ra, nó đã ăn sâu vào trong xương tủy của bạn.
Nhưng mà, nếu như người bạn yêu không yêu bạn (3T: Chỗ này taz chém nhá), tình yêu như vậy, đối với bạn mà nói, chính là một kiếp nạn! Rất mệt mỏi!
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Sau khi cô thử mấy bộ lễ phục xong, Dick đưa rượu đời Thanh cho cô, cô mới nhẹ nhàng trở về nhà họ Hắc, lúc này, đêm đã khuya.
Nhìn ánh sao lóe lên giữa bầu trời đêm, lòng của cô bắt đầu thấp thỏm không yên, không biết Tả Đằng Tây Tử còn ở đó hay không, hay là. . . . . . Cô ấy đã nghỉ ngơi cùng tiên sinh. . . . . .
Trái tim trào lên một trận chua sót, cô không dám suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng bước nhanh về phía cửa chính.
"Tiên sinh. . . . . . Tôi đã trở về!"
Tường Vi vừa mới vào cửa, không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng kêu, giọng nói như ruồi muỗi, sợ hãi, cô biết mình kéo dài rất nhiều thời gian.
Cúi đầu đợi nửa buổi, nhưng không ai đáp lại cô, vì vậy, con ngươi tò mò nâng lên, xuyên thấu qua sợi tóc nhìn khắp phòng khách…..
Rất vắng vẻ! Một bóng người cũng không có!
Cô ôm tâm tình lo lắng, đi vào, nghiêng mắt nhìn thảm dưới ghế sa lon, vừa rồi bị tiên sinh đổ rượu đỏ lên, bây giờ đã khô rồi, ly rượu vẫn còn ở vị trí cũ, lẳng lặng nằm trên thảm, không có ai động tới.
Tường Vi âm thầm thở dài một hơi, đem rượu đời Thanh bỏ vào trong tủ rượu, đi đến phòng bếp, lấy một chậu nước, chuẩn bị rửa sạch sẽ vết rượu đỏ trên thảm.
Nhưng cô không nghĩ đến, lúc cô trở lại phòng khách, thì nghe được tiếng rên rỉ của một cô gái trong khách phòng khách….
"Ừ. . . . . . Tước. . . . . . A. . . . . ."
Tiếng rên rỉ này làm người ta tim đập, đỏ mặt, lỗ tai như bị kim đâm vào, tay bưng nước nhịn không được mà run rẩy, làm nước từ trong chậu tràn ra , làm ướt bộ đồ ngươi hầu nữ của cô!
Tường Vi không nhịn được mà để chậu nước xuống, nhẹ nhàng bước tới xem chuyện gì đang xảy ra.
Cửa phòng khách khép hờ, truyền vào tai cô là tiếng kêu phóng đãng của Tả Đằng Tây Tử….
"Tước. . . . . . A. . . . . . Người ta còn muốn. . . . . ."
Cô ta say rượu đến mờ mịch, dùng sức xé rách quần áo của mình, thân thể như bạch tuộc mà bám lấy cơ thể của Hắc Diêm Tước, hôn mãnh liệt!
Cảnh tượng này, làm cho Tường Vi nhớ lại cái chết của Hắc quản gia, vào đêm đó, cô cũng thấy hắn đang dây dưa cùng người phụ nữ khác!
Quần áo bị xé rách rơi đầy đất, hạ thân hắn còn mặc quần dài, phía trên lại trần truồng, lộ ra phần lưng hoàn mỹ, thân thể trắng nõn của Tả Đằng Tây Tử phơi bày ở trong lòng hắn, tùy ý giãy dụa. . . . . .
Tường Vi chỉ thấy thân thể hắn hơi nghiêng, cánh tay kiện tráng có lực kéo thân thể của Tả Đằng Tây Tử . . . . . .Trường hợp này, làm cho cô nhớ tới mình đã từng bị hắn đặt dưới thân, chỉ là, chỉ là. . . . . .
Không giống với năm mười ba tuổi ấy, chuyện tình nam nữ, cô hiểu rất ít. Một năm trước, hắn ôm Mễ Tư Kỳ trong ngực, một năm sau, hắn ôm thiên kim tiểu thư của ‘ny Thường’!
Cô chưa từng nghĩ tới, rốt cuộc hắn có bao nhiêu phụ nữ, đàn ông giống như hắn, giàu có, ngồi tít trên cao, không ai bì nổi, phụ nữ đối với hắn, chỉ sợ dư mà không thiếu!
Nhưng bây giờ, tâm tình cô có chút thay đổi, trước mắt người đàn ông này, cô không thể không nhúc nhích, bởi vì hắn đã từng điên cuồng đoạt lấy cô, mặc dù hắn đối với cô rất tàn nhẫn, nhưng mà, trên người cô có dấu ấn thuộc về hắn, đây là sự thật không thể chối cãi!
Bỗng dưng, Tường Vi cảm thấy thân thể phóng đãng của Tả Đằng Tây Tử rất chướng mắt, một giọt nước mắt nóng bỏng từ mắt cô chảy xuống, im hơi lặng tiếng rơi dưới thảm đắt tiền, ngực như bị thương, ngay sau đó, cảm giác hít thở không thông tràn vào tim, cảm giác đau đớn lan tràn ra, như là bạch tuộc tám chân hung hăng níu lấy thân thể của cô, dùng sức xé rách!
Đúng lúc này, đột nhiên cô nhận thấy ánh mắt của hắn đang nhìn cô, con mắt đen như mực thoáng hiện lên tia sắc nhọn!
Ánh mắt của hắn và cô chạm nhau!
Cô xoay người thật nhanh, di chuyển thân thể của mình, dùng sức hít hơi thật sâu, chậm rãi trở lại phòng khách, tiếp tục nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Nhưng hai chân cọ như đeo chì, rất nặng nề, ngực bị chặn đến hít thở không thông, cô ngồi xổm xuống, nhanh chóng lau chùi vết bẩn trên mặt thảm, không để ý tới tiếng rên rỉ phóng đãng thỉnh thoảng truyền tới trong phòng khách!
"Tước. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . A. . . . . ."
Tả Đằng Tây Tử gào thét, như ngàn vạn cục đá hung hăng đánh vào tim Tường Vi, chỉ một tiếng, đủ làm cho cô cảm thấy đau đớn không dứt!
Thẩm Tường Vi, tập trung tinh thần!
Nắm khăn lau ướt nhẹp trong tay, liều mạng lau, cô cho rằng, càng dùng sức lau, thì sẽ không nghe được tiếng rên rỉ của Tả Đằng Tây Tử !
Dùng sức chà xát, Thẩm Tường Vi, nó sẽ sạch sẽ trở lại!
Cô không biết mình dùng sức, hai tay dùng sức xóa vết rượu trên thảm, cho đến khi cọ sát lông tơ trên mặt thảm, cô cũng không biết, chà xát đến khi màu sắc trên thảm trắng trở lại, nhưng cô không nhìn thấy. . . . . .
Bởi vì, giọt nước mắt không giải thích được từ khóe mắt cô chảy xuống, làm mờ nhạt tầm mắt của cô, những giọt nước mắt chảy xuống, rơi xuống thảm, bị cô lau chùi…...
"A. . . . . . Tước. . . . . ."
Mỉm cười! Thẩm Tường Vi, nhớ là phải mỉm cười!
Cô cố gắng tự nói với mình, muốn khóe miệng khẽ cong lên, lúc nước mắt muốn rơi, cô phải mỉm cười, dùng sức gạt bỏ nước mắt!
"Tước. . . . . ."
Cố gắng hít thở thật sâu một hơi, cô dùng sức nhắm mắt lại, sau đó sẽ chậm rãi mở ra, tiếp theo, đứng dậy, bưng chậu nước đi, như muốn thoát khỏi nơi làm cô đau lòng, càng sớm càng tốt, vội vội vàng vàng chạy về phòng người làm nữ của mình!