Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 330: Chương 330: Đêm khuya mê tình (3)




“Không phải! Tưởng Diệp, anh đâu phải không biết…” Tường Vi vội vàng lắc đầu, lo lắng nhìn Tưởng Diệp, cô không muốn Tước hiểu lầm cô, khó khăn lắm mới có thể có nhận thức chung, trong lúc mấu chốt cô không muốn Tưởng Diệp phá hỏng, câu ‘Anh sẽ bảo vệ em’ này, chẳng nghi ngờ gì, đã đốt thêm lửa giận của Hắc Diêm Tước.

“Tường Vi, em hãy nghe anh, tối nay anh tới là vì muốn đưa em đi… a..”

Chợt bộp một tiếng, Tưởng Diệp còn chưa dứt lời đã ăn một đấm, cơ thể lảo đảo mấy bước.

“To mồm thật! Tao không cho phép, xem ai dám đưa cô ta đi!” Hắc Diêm Tước cất giọng.

Khí tức xông lên não Tưởng Diệp, anh ta cũng đâu phải là kẻ dễ chịu thiệt, “Hắc Diêm Tước, đừng tưởng mình có tiền thì ngon! Tao cho mày biết, tao có thể đưa Tường Vi đến bên mày thì cũng có thể đưa cô ấy đi!”

Bốp! Tưởng Diệp đấm một đấm vào gò má Hắc Diêm Tước!

Hai người đều là người luyện võ, mà Tưởng Diệp còn luôn bôn ba bên ngoài, đã luyện thành một thân bản lĩnh, rất nhanh, hai người lao vào xâu xé nhau!

“Dừng tay! Các người thôi ngay đi có được không?” Tường Vi có cảm giác bất lực, cảnh này sao mà giống cảnh Tước và Triết đánh nhau năm năm trước, có điều nhân vật thì ngược lại, lần này không phải là Triết tới chất vấn quan hệ của cô và Tước, mà là Tước đến chất vấn quan hệ của cô và Tưởng Diệp…. Cô liếc mắt đã thấy được suy nghĩ của anh, nhưng… Anh làm cho cô buồn cười. Giờ đây anh lấy tư cách gì mà đánh Tưởng Diệp?

Bốp! Tưởng Diệp bị Hắc Diêm Tước đấm một quyền sóng xoài trên mặt đất! Khóe miệng tóe máu! Hắc Diêm Tước này quá độc ác, cả người như điên cuồng!

“Tưởng Diệp!” Tường Vi kinh hãi kêu, lúc Hắc Diêm Tước đánh vào miệng anh ta, cô lấy dũng khí xông tới, vung tay___

Đét!

Một cái tát quăng lên má phải Hắc Diêm Tước!

Lớn tiếng quát, “Anh náo loạn đủ chưa?”

Anh cứ như một người chồng bắt được vợ mình và người tình đang tằng tịu! Nực cười, anh đâu có tư cách làm thế này!

Anh đâu phải chồng cô, thậm chí còn tốt bụng chọn hoàng tử Saudi cho cô cơ mà!

Tưởng Diệp cũng đâu phải người tình của cô, tối nay, toàn là một trò cười!

“Chết tiệt, Thẩm Tường Vi, cô dám lỗ mãng?” Hắc Diêm Tước hoàn toàn tức giận, cô dám tát anh ngay trước mặt Tưởng Diệp?!

Tường Vi cắn chặt răng, nơi bàn tay hơi tê dại, cô nhanh chóng đỡ Tưởng Diệp trên mặt đất dậy, “Mau đi đi, đừng gây thêm phiền phức nữa được không? Chỗ này em sẽ lo, em không muốn liên lụy anh bị thương….”

“Tường Vi, nên đánh! Nói cho hắn ta, em yêu anh! Đừng gả cho người Ả - rập kia! Anh sẽ cho em hạnh phúc!” Tưởng Diệp lau vết máu nơi khóe miệng một phát, nhướn mày, có chút đắc ý nhìn Hắc Diêm Tước.

“Tưởng Diệp!” Tường Vi gầm nhẹ, người đàn ông này cũng điên theo sao?

“Hừ! Cô ta yêu mày? Được, tao sẽ cho mày xem cô ta yêu mày bao nhiêu!” Khóe miệng Hắc Diêm Tước nở nụ cười khát máu, nắm chặt quả đấm, đẩy Tường Vi ra, túm cổ áo Tưởng Diệp, đánh đấm loạn xạ một chặp!

“Đừng, Tưởng Diệp…” Tường Vi nhanh chóng xông tới, nhưng không ngăn nổi hai người đàn ông đang điên cuồng đánh nhau, thậm chí còn ăn vài quả đấm do bọn họ không cẩn thận đánh trúng.

“Mày cho cô ta hạnh phúc? Mày có tư cách gì? Mày chỉ là một thằng trộm! Con mẹ nó, mày có tư cách gì mà đòi cho cô ta hạnh phúc? Người ta có tiền có thế, có huyết thống hoàng gia, mày so được với người ta sao? Dám xuất cuồng ngôn!”

Hắc Diêm Tước gào thét, có lẽ ghen tỵ đã che phủ đầu óc anh, tức giận đã làm anh mất lý trí, anh thật sự đã đánh Tưởng Diệp thành đầu heo.

“Ha ha ha…” Tưởng Diệp bỗng cười lớn, chịu từng quyền từng quyền của Hắc Diêm Tước, nhưng cũng không chịu yếu thế, đáp trả bẳng từng quyền hung hăng đánh lên người Hắc Diêm Tước! Mỉa mai nói: “Tao không có tư cách! Chỉ có bọn có tiền có thế như bọn mày là đủ tư cách, sao chính mày không cưới cô ấy đi!”

Câu nói của Tưởng Diệp làm Hắc Diêm Tước xao lãng một giây, bộp một tiếng, bị quả đấm của Tưởng Diệp đánh cho lảo đảo mấy bước, máu mũi phun ra!

Tại sao chính anh không cưới cô?

Vẻ mặt hốt hoảng của Tường Vi cũng bị lời nói của Tưởng Diệp lay động, lòng cô khẩn trương xoắn vào một chỗ, nhớ lại ba lời thề Tước từng lập, thứ nhất, chính là anh không cưới cô không gả…

Nhưng lúc này, anh muốn gả cô cho người khác, thật là châm chọc!

“Sao? Không còn gì để nói? Vậy để tao nói cho! Đàn ông có tiền có thế còn đầy, nhưng đàn ông yêu cô ấy chỉ có một, chính là tao đây! Bọn Ả - rập gì gì đó vốn không đủ tư cách! Còn mày, Hắc Diêm Tước, mày đừng quên, cô ấy không phải là đồ vật của mày, mày không có tư cách gả bán cô ấy cho người khác!”

Tưởng Diệp hừ lạnh nói, bước chân khó khăn đi tới bên Tường Vi, muốn nắm lấy vai cô___

“Cút ngay!” Hắc Diêm Tước nhìn anh ta đến gần Tường Vi, theo phản xạ tung một quyền, đánh Tưởng Diệp lui về sau mấy bước liền, “Cô ta chính là của tao đấy! Tao thích sao thì sẽ là như vậy! Cô ta là đồ chơi tao nuôi, tao thích cho ai thì cũng là quyền của tao! Không cần mày lên mặt dạy dỗ!”

Dứt lời, Hắc Diêm Tước mạnh mẽ lôi Tường Vi vào trong ngực, nở nụ cười tà ác, “Mày yêu cô ta? Vậy để tao hỏi cô ta giúp mày coi cô ta có yêu mày không nhá!”

Nói xong, anh vung tay, ôm Tường Vi quẳng lên giường!

“A…” Tường Vi kêu đau một tiếng, cái gáy bị va chạm muốn hôn mê, lúc này đây, Tước nguy hiểm kinh người!

Roẹt!

Quần áo cô bị xé rách một cách tàn nhẫn, anh nhanh chóng che kín hai chân trắng nõn bại lộ ra của cô…

Trời! Anh muốn làm gì?

“Chết tiệt! Hắc Diêm Tước, mày dừng lại ngay!” Tưởng Diệp thấy Tường Vi nằm trên giường, cơ thể cô bị Hắc Diêm Tước giam cầm, hành động này… Tưởng Diệp không khỏi kinh sợ, anh ta cố gắng lết cơ thể đau đớn, xông tới, hướng Hắc Diêm Tước tung một cước thật mạnh___

Bị anh xảo diệu né được!

Rầm!

Một cước này Tưởng Diệp đá trúng cái tủ, ngăn tủ vỡ tan ra từng mảnh! Đồ đạc bên trong ộc ra.

“Không biết tự lượng sức! Mày yêu cô ta? Ha ha ha… Đây là chuyện cười hay nhất tao từng nghe đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.