"Hừ, chị của tôi tâm địa mềm yếu, một lần lại một lần mà đáp ứng các cô, nhưng sao? Đổi lấy cái gì? Đoạn video kia đã tung ra!Cô còn có mặt mũi tới gặp tôi! Tôi hận không thể lập tức giết chết các cô!"
Chợt Mễ Tư Dương chặn Tường Vi lại, dùng sức đem thân thể cô vây lại trên tường, giữ thật chặt, lửa giận làm đỏ mắt!
"A!"
Cái ót bị đập trên tường,nhất thời một trận đau nhói đánh tới, làm cô suýt hôn mê!
Cố gắng dùng một chút lý trí còn sót lại, Tường Vi hô: "Tôi không. . . . . . Biết. . . . . ."
"Cô không biết? Mai Linh bắt nạt chị tôi như thế nào, xảo trá hơn trăm vạn, cô lại không biết?Cô ta là con tiện nhân, thu tiền của chúng tôi, nhưng vẫn tung video ra, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!" Ngay sau đó, Mễ Tư Dương nặng nề vung tay, mất trí mà lay động Tường Vi, cô đau đớn suýt ngất đi, "Thế nào, cô không tới cùng ‘chị em tốt’ của cô sao!"
"Khụ khụ. . . . . ."Tay Tường Vi đẩy như thế nào, cũng không đẩy anh ta ra được, dưới tình thế cấp bách, không thể làm gì khác hơn là la lớn, "Mai Linh……..Mai Linh mất tích!"
Bỗng dưng, Mễ Tư Dương trố mắt một chút, "Con tiện nhân kia mất tích? Hừ, sợ tôi tới cửa báo thù nên trốn phải không!Tôi sẽ không bỏ qua cho các cô! Sẽ không bỏ qua cho các cô!"
Nhất thời, anh ta giống như nổi cơn điên, nắm lấy Tường Vi mà lắc mãnh liệt!
"A. . . . . . Cứu mạng. . . . . ."
Tường Vi biết rõ chuyến đi này là nhầm lẫn tai hại, Mễ Tư Dương đem cô cùng Mail Linh gộp lại thành một phe,trong lòng cô có hồi chuông cảnh giác vang lên, không thể làm gì khác hơn là cố gắng kêu to cứu mạng, cố gắng để người chung quanh có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của cô, nếu không cô không chắc Mễ Tư Dương sẽ làm ra chuyện gì nữa!
Coi như trời không phụ lòng cô, vừa đúng lúc an ninh tuần tra gần đây nghe được tiếng bọn họ tranh chấp thì chạy tới!
Các nhân viên an ninh nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của Tường Vi, ngay sau đó thay Tường Vi báo cảnh sát, rất nhanh, cảnh sát đem Mễ Tư Dương cùng Tường Vi đến đồn cảnh sát.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Đồn cảnh sát
Tường Vi chưa hoàn hồn ngồi ở trên ghế dài, nữ cảnh sát tỉ mỉ bưng cho cô một ly trà nóng.
Bởi vì không phải án kiện nghiêm trọng, nên Mễ Tư Dương ngồi ở trước bàn làm việc cảnh sát, bị cảnh sát lấy lời khai.
"Mễ Tư Dương, làm phiền cậu hợp tác với chúng tôi, thành thật khai báo chuyện đã xảy ra rốt cuộc là như thế nào, tại sao muốn làm bị thương vị tiểu thư kia?"
Đang lúc cảnh sát chuẩn bị đưa ra câu hỏi, đột nhiên một vị trưởng quan từ bên ngoài đi vào, ý bảo vị cảnh sát kia đi ra ngoài, hai người nói chuyện ở ngoài cửa một hồi, đợi vị cảnh sát kia trở lại, nói với Tường Vi đang ngồi trên ghế dài:"Hắc tiểu thư sao? Có người tới đón cô….....cô có thể đi."
"Cái gì?" Tường Vi sửng sốt, mặc dù hộ tịch của cô là họ Hắc, nhưng sao nhanh như vậy đã có người đến nhận cô?" Nhưng anh ta. . . . . ." Cô nhìn Mễ Tư Dương một cái.
"Sẽ có luật sư tới đây, Mễ Tư Dương bị vu khống cố ý đả thương người, những chuyện khác Hắc tiểu thư không cần phải để ý đến."
Cảnh sát không nói rõ ràng, mới vừa trưởng quan gọi anh ra ngoài, chính là đưa hộ tịch của cô, đã liên lạc với người nhà của Hắc tiểu thư, không nghĩ rằng chỗ dựa của cô lại là người có tiếng tăm lừng lẫy ‘tài phiệt nhà họ Hắc ’!Hơn nữa nhà họ Hắc yêu cầu lên án Mễ Tư Dương cố ý đả thương người, tên nhóc kia đắc tội với nhà họ Hắc, sợ rằng tương lai sẽ không yên ổn.
Tường Vi lặng lẽ gật đầu một cái, trước khi rời đi, cô cố ý nhìn Mễ Tư Dương một chút, thế nhưng anh ta lại nhìn cô thù hằn!
Trái tim căng thẳng,chợt nhớ hôm nay đi tìm Mễ Tư Dương là một sai lầm, cô mới biết được Mai Linh bắt nạt chị em bọn họ, suy nghĩ một chút cũng thấy bọn họ đáng thương, vậy mà hôm nay anh ta lại bị vu khống cố ý đả thương người. . . . . .
Khẽ thở dài một cái, nữ cảnh sát đưa Tường Vi ra khỏi đồn cảnh sát.
Giương mắt nhìn ngắm tấm màn đen bao phủ bầu trời đêm, âm trầm còn có cảm giác bị chèn ép, màn trời bên trên chỉ có vài ánh sao ảm đạm lóe lên . . . . . Thiên Sát Cô Tinh, bỗng dưng, cô nghĩ tới mình, lòng không khỏi khổ sở .
Két……
Bỗng chốc một chiếc xe dừng lại, phá vỡ bầu trời đêm, xe thể thao Bugatti Veyron màu đen dừng ở trước mắt cô trong nháy mắt.
Cửa sổ thủy tinh của xe chậm rãi giảm xuống,lộ ra Hắc Diêm Tước hung ác, lạnh lùng, ngay sau đó giọng lạnh lẽo trầm thấp vang lên……
"Lên xe!"
Đơn giản ra lệnh, không cho cô hoài nghi hay phản kháng.
Âm thầm cả kinh,Tường Vi không ngờ hắn sẽ xuất hiện trước mắt, nghĩ đến lời nói của vị cảnh sát vừa rồi, chẳng lẽ người tới đón cô chính là tiên sinh sao?
Không dám nhìn thẳng vào con ngươi âm trầm của hắn, chịu đựng thân thể đang đau đớn, cô khập khiểng đi vòng qua đầu xe bên kia, mở cửa xe, yên lặng ngồi xuống.
Đóng cửa, xe lập tức đi mất.
Dọc đường, Hắc Diêm Tước không lên tiếng,chỉ lẳng lặng lái xe, nhưng trên người tản ra khí thế lành lạnh, cộng thêm máy điều hòa không khí trong xe mở tương đối thấp, Tường Vi không tránh được rùng mình một cái.
Thật lâu, rốt cuộc cô không nhịn được, nhẹ nhàng nói ra: "Cám ơn ngài . . . . . Tiên sinh."
Cô không tìm ra được những lời khác, tiên sinh chịu tới đón cô, cũng nên biết ơn người ta.
Mỗi lần thím Hắc dùng ánh mắt oán hận nhìn cô, cô cảm thấy mình đã hại thím Hắc mất ông Hắc, nếu ngay cả Mai Linh cũng mất, tội lỗi của cô càng nặng nề đúng không?
Cô thừa nhận là mình không nên đi tìm Mễ Tư Dương, nhưng Dick chậm chạp không cho cô câu trả lời,cô mới gấp đến độ không có cách nào.
Hắc Diêm Tước vẫn như cũ không lên tiếng, ở bên trong xe tản ra khí lạnh nhàn nhạt.
"Tôi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Cô cho là hắn đang tức giận, trực giác nói xin lỗi với hắn.