Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 443: Chương 443: Hung thủ là ai?




“Hắc tiên sinh, có mấy lời vốn là tôi nói thì cũng không tiện lắm, nhưng mà từ thời kỳ đầu Thẩm tiểu thư mang thai đã có dấu hiệu sinh non, ngài lại thường xuyên để cô ấy rơi vào trạng thái tinh thần căng thẳng, đây là một đại kiêng kỵ đối với phụ nữ đang mang thai. Nếu như ngài không chắm sóc được cô ấy cho tốt, thì có thể để cô ấy ở lại bệnh viện Tĩnh Tâm chờ sinh, tôi tin là các nhân viên chuyên chăm sóc sức khỏe ở đây có thể giúp ngài chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Bác sĩ Mạch cau mày, không vui nhìn Hắc Diêm Tước, chẳng ngại là đại nhân vật nào đang đứng trước mặt mình, tóm lại, người thân mà không chăm sóc được bệnh nhân cho tốt là đáng phê bình rồi.

“Xin lỗi, bác sĩ Mạch, để cô ấy trong bệnh viện tôi không yên tâm được, dù sao chỗ này nhiều người phức tạp.” Hắc Diêm Tước thâm trầm cau mày, trong giọng nói để lộ sự lo lắng.

Bác sĩ Mạch im lặng một lúc lâu, dò xét Hắc Diêm Tước cẩn thận một lượt, rồi mới nặng nề gật đầu một cái: “Hy vọng là lần nguy hiểm này là lần cuối cùng. Hắc tiên sinh, mặc dù đứa trẻ là của ngài, tôi không có quyền can thiệp vào, nhưng là một bác sĩ, tôi phải cố gắng hết sức đảm bảo cho bệnh nhân được an toàn, nếu như còn có lần nữa, tôi không dám bảo đảm đứa trẻ có thể bình an ra đời đâu.”

Cộc cộc cộc, một hồi tiếng bước chân vang vọng trong hành lang bệnh viện truyền tới. Bác sĩ Mạch nhíu mày nhìn một cái, ba bốn người đàn ông cao lớn mặc áo vét màu gỉ sét bước tới, trước ngực đeo huy hiệu cảnh sát, áo khoác tây trang mở rộng, có thể loáng thoáng nhìn thấy bao súng đeo chỗ hông, vừa nhìn đã biết là cảnh sát.

Ánh mắt Hắc Diêm Tước nhìn lướt qua từng người một trong nhóm cảnh sát đang cùng với Lôi Hách bước tới đây, đôi mày rậm cau chặt lại, đôi mắt đen như mực nhìn bác sĩ Mạch, trịnh trọng gật đầu một cái: “Tôi sẽ chú ý nhiều hơn, cảm ơn bà, bác sĩ Mạch.”

Hắc Diêm Tước dùng giọng điệu mạnh mẽ nói xong, giọng nói trong trẻo của Lôi Hách cất lên ngay sau đó, khóe môi vẫn luôn trước sau như một cong lên một nụ cười bất cần đời.

“Bác sĩ Mạch phải không? Xin chào, tôi là cảnh sát cấp cao Lôi Hách vừa mới được điều tới, nghe nói bà là bác sĩ trưởng điều trị cho Thẩm Tường Vi tiểu thư, vì là Thẩm tiểu thư có liên quan tới một vụ án, không biết là hiện giờ có tiện vào lấy khẩu cung của cô ấy không?”

“Lôi cảnh quan, xin chào, hiện tại tình trạng của Thẩm tiểu thư...” Bác sĩ Mạch đang muốn trả lời Lôi Hách, lại bị Hắc Diêm Tước thô lỗ ngắt lời.

“Đương nhiên là không tiện để lấy lời khai! Tôi nói này Lôi cảnh quan ‘tôn kính’, không tranh thủ đi phá án, lại đặc biệt tới đây thăm những tiểu thị dân bé nhỏ chúng tôi, không khỏi quá lãng phí tiền thuế của mọi người đi.” Hắc Diêm Tước khinh thường kéo khóe miệng, sau đó quay sang nói với bác sĩ Mạch, “Nơi này để tôi xử lý cho, bác sĩ Mạch, chuyện của Tường Vi phiền bà rồi.”

Bác sĩ Mạch khó xử nhìn thoáng qua Lôi Hách, sau đó khẽ vuốt cằm nói với Hắc Diêm Tước, “Lôi cảnh quan, tôi đi thăm bệnh nhân trước đã, có chuyện gì thì ngài nói với tiên sinh nhé.”

Nói xong, bác sĩ Mạch xoay người đi vào phòng bệnh của Tường Vi.

Lôi Hách thờ ơ nhún vai, mỉm cười vươn tay phải ra, “Chậc chậc, Hắc tiên sinh là thị dân nhỏ?? Ha ha ha, tôi vừa mới tới đây một phát, phía trên đã đặc biệt chỉ cho tôi vài nhân vật quan trọng có ảnh hưởng lớn tới xã hội, đứng thứ 1 chính là ngài, tổng giám đốc Hắc thị sự nghiệp trải rộng toàn cầu! Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”

“...” Hắc Diêm Tước mang khuôn mặt sa xầm, liếc mắt nhìn bàn tay phải đang vươn ra của Lôi Hách, thấy người này không có vẻ muốn thu tay về chút nào, anh bĩu môi, vươn tay trái ra, kiêu ngạo nắm lấy, luôn thể cũng thò tay vào trong túi moi khăn giấy ra, bắt tay xong lau lau mấy cái.

Cử động này khiến mấy viên cảnh sát đứng sau lưng Lôi Hách nhìn thấy mà tức tối, không nhịn được gầm nhẹ, “Hắc Diêm Tước, ông cũng quá khinh người đi! Lôi cảnh quan dầu gì cũng là anh tài trong giới cảnh sát chúng tôi.”

Lôi Hách là thần tượng của bọn họ, là nhân vật truyền kỳ trong giới cảnh sát, vậy mà Hắc Diêm Tước không thèm để vào trong mắt, thật là khiến cho người ta nổi giận mà!

Hắc Diêm Tước vẫn mặt lạnh như cũ không có chút dịu đi, đây chính là tính tình anh, ai cũng không nể mặt.

Lôi Hách phất tay ngăn mấy người phía sau lại, trên mặt vẫn treo nụ cười tự tin như cũ___

“Nhìn thái độ bảo vệ của Hắc tổng giám đốc dành cho Thẩm tiểu thư, quả nhiên là không tầm thường! Lời đồn bên ngoài nói tổng giám đốc Hắc yêu con gái nuôi của chính mình, xem ra lời đồn là không giả... Ha ha ha, thật là thói đời bạc bẽo nhỉ, lại nhớ tôi đã từng biết một người cũng yêu phải con gái nuôi của mình, nhưng người kia là kẻ chuyên lăn lộn trong giới xã hội đen. Không giống với tổng giám đốc Hắc, xem ra thật sự là một... kẻ mặt người dạ thú a, ha ha, thứ cho tôi đây không biết nói tránh a, nếu mà sớm biết lão bà có thể nuôi từ còn bé, ngày mai về nhà tôi cũng nên nhặt một cô bé trên đường về, ha ha ha...”

Lời Lôi Hách nói làm cho mấy viên cảnh sát đứng sau không nhịn được mà cười lên ha hả.

Hắc Diêm Tước lạnh lùng nhíu mày, không thèm để ý chút nào tới lời Lôi Hách châm chọc, thành tích của Lôi Hách anh cũng từng được nghe biết, cơ mà xem chừng người ngợm thế này chẳng có vẻ gì giống một tinh anh trong giới cảnh sát cả.

“Nếu như Lôi cảnh quan hôm nay đặc biệt tới đây để cho Hắc mỗ một tiếng cười coi rẻ, thì hình như đã tới nhầm chỗ rồi, trong thành phố có vài tiệm vịt nổi tiếng chắc là thích hợp hơn để Lôi cảnh quan ‘cười không ngừng’, hôm nào đó tôi đây sẽ giới thiệu cho ngài vài quán.” Công phu độc mồm độc miệng của Hắc Diêm Tước cũng đâu phải là hư danh nói chơi.

“Này, Hắc Diêm Tước, ngài đủ rồi đấy! Lại dám coi thường nhạo báng Lôi cảnh quan của chúng tôi là ngưu lang?”

Lôi Hách mỉm cười lắc đầu một cái, ý bảo thuộc hạ mình không nên tức giận.

Trên thực tế, lần này trong lúc nói chuyện với Hắc Diêm Tước, anh ta đã có thể khẳng định, vụ án tai nạn liên quan tới điện ngày hôm nay không phải là do Hắc Diêm Tước đứng sau, người phụ nữ kia cứ như là bảo bối, tuyệt đối sẽ không nỡ để cho cô ta mạo hiểm, huống chi người đàn ông này kiêu ngạo như một con khổng tước đực, giết người không thể mang lại cho anh khoái cảm, ngược lại, chậm rãi dày vò mới là phong cách của anh.

“Trở lại chuyện chính, tổng giám đốc Hắc, Thẩm tiểu thư xác định là nhân vật mấu chốt trong vụ án mạng này, nếu như cảnh sát không thu thập được những chứng cứ để tróc nã hung thủ, nếu để hung thủ tiếp tục nhở nhơ ngoài vòng pháp luật, không dám chắc rằng lần sau chúng có sử dụng phương thức tương tự để gây án một lần nữa không, sẽ làm phương hại tới dân chúng. Cho nên, xin tổng giám đốc Hắc hãy phối hợp với cảnh sát, hy vọng ngài hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này.”

Lôi Hách thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nói với Hắc Diêm Tước, nhìn ánh mắt Hắc Diêm Tước, tỏ vẻ chân thành hiếm thấy.

Đời này, người khiến anh ta thấy thưởng thức không có nhiều, Hắc Diêm Tước coi như là một trong số đó, mặc dù tác phong tương đối là ác độc, nhưng sự quyết liệt và thủ đoạn cũng đủ làm người ta bội phục!

Hắc Diêm Tước trầm mặc một lúc lâu, cúi đầu moi từ trong túi ra hai điếu thuốc thượng hạng, đưa một điếu cho Lôi Hách, sau đó đi thẳng tới chỗ hành lang dùng để hút thuốc, bật lửa châm thuốc, ngậm điếu thuốc trong miệng, hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi phun ra, đầy vẻ giang hồ.

“Bảo cấp dưới của ngài rời đi.” Anh nhàn nhạt nói một câu, nơi mi tâm thâm tỏa xẹt qua một tia nặng nề.

Lôi Hách quay đầu, ý bảo các thuộc hạ tạm thời tránh đi. Đợi bọn họ đi cả rồi, cả một vùng khói thuốc, chỉ còn có hai người Hắc Diêm Tước và Lôi Hách, tựa lưng vào bức tường màu trắng, Hắc Diêm Tước hưởng thụ hương vị nicotin, nỗi căng thẳng trong lòng giờ phút này mới dịu đi.

Lôi Hách cũng hút, dường như đang đợi Hắc Diêm Tước mở miệng kể lể.

Hai bên trầm mặc một lúc, cho tới khi điếu thuốc của Hắc Diêm Tước đã đến cuối, anh mới nhướn mày hỏi___

“Mấy người khác có sao không?”

Lôi Hách nhả ra một hơi khói, lạnh nhạt nói: “Những người đã chạm vào dây băng đỏ ấy, tính cả những nhân viên lễ tân, tổng cộng có 12 người. Ba người cắt băng đầu tiên được xác nhận là đã chết, còn lại đều bị dây điện cháy nổ làm cho bị thương, mức độ thương thế đều khác nhau.”

“Ba người đã chết thì sao?”

Hắc Diêm Tước đột nhiên ngắt lời Lôi Hách, chợt nghe thấy tin có người chết, anh thấy buồn bã trong lòng, nhớ lại cảnh Tường Vi quỳ gối bên Triết Dã kêu khóc, một khắc đó, ngực anh thắt tới mức hít thở không thông.

Một mặt lo lắng cho Tường Vi, mặt khác nhìn Triết Dã nằm bất động trên mặt đất, anh không hề thấy vô cảm!

“Ba người đều là trứ danh nhân sĩ mới nổi.”

Lôi Hách quan sát nhất cử nhất động của Hắc Diêm Tước kỹ lưỡng, người đàn ông này tỉnh táo một cách thần kỳ, gần như không có một sơ hở nào.

“Tôi muốn được biết danh sách cụ thể!” Hắc Diêm Tước không vui quát khẽ.

“Xin lỗi, hiện tại phía pháp y vẫn chưa công bố báo cáo xét nghiệm tử thi, cho nên tạm thời cảnh sát vẫn chưa thể tiết lộ.” Lôi Hách nhún nhún vai, nghi ngờ cau mày, “Sao lại quan tâm tới người chết như vậy, tôi tưởng là trừ Thẩm tiểu thư ra, mười một người kia ngài đều không quan tâm.”

“Đương nhiên là tôi chẳng quan tâm!” Trong mắt Hắc Diêm Tước thoáng qua một tia ảo não, quát khẽ, “Đừng tưởng là tôi không có cách nào tra ra được.”

“Này thì tùy ngài thôi! Nhưng mà, tốt nhất là ngài nên biết, Thẩm tiểu thư là một trường hợp may mắn duy nhất chỉ bị thương nhẹ trong sự kiện lần này. Ở khá xa so với chỗ bị nổ tung, hơn nữa xem xét vị trí cô ta đứng, cô ta lại không cắt phải chút dây băng nào, những người khác đều gặp chuyện không may, xem chừng có vẻ...”

Lôi Hách nhướn mày, do dự không biết có nên nói ra những lời tiếp theo không.

Hắc Diêm Tước nhìn thấu ý nghĩ của anh ta, bèn nói như đinh chặt sắt:

“Tuyệt đối không phải là cô ấy! Cô ấy ngay cả một con kiến cũng không dám giết chết nữa! Cô ấy hoàn toàn chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ, nhát gan lại lương thiện, điều làm cô ấy do dự tuyệt không phải như ngài đang nghĩ đâu, tôi gần như có thể tưởng tượng ra tâm tình kích động của cô ấy khi cầm cây kéo trong tay, ngơ ngác lưỡng lự, khi thật vất vả lấy can đảm hạ kéo xuống, người khác đã xảy ra chuyện!”

Anh nói xong, con người đen như mực im lặng nhìn Lôi Hách một cái, chân mày nhăn nhăn, “Đại khái ngài không biết là, tôi đây yêu chết sự bần thần của cô ấy! Nếu như không phải nhờ gan cô ấy nhỏ, chậm chạp không cắt một nhát kéo đó, thì tôi đây thật không dám tưởng tượng hậu quả bây giờ sẽ là như thế nào...”

Xưa nay chưa từng, ở trước mặt Lôi Hách, giọng anh hơi bị nghẹn ngào, cái loại sợ hãi đó vẫn đang sôi trào trong dạ dày anh. Cảm ơn trời đất, cô do dự đã cứu cô một mạng, cô vẫn còn ở lại bên cạnh anh!

Ngón tay Lôi Hách kẹp điếu thuốc, hít một cái, phán đoán mức độ đáng tin cậy trong lời nói của Hắc Diêm Tước, “Bằng lời nói một phía từ ngài, rất khó làm cho người ta tin tưởng được. Trừ phi tôi đây phải tự mình hỏi lại Thẩm tiểu thư đã.”

“Không thể nào! Cô ấy đang bị động thai khí, tôi không muốn làm cho cô ấy chịu bất kỳ kích thích nào! Lôi cảnh quan, nếu như ngài cố chấp muốn dùng biện pháp mạnh đụng vào người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi không thể làm gì khác hơn là thông tri cho cục trưởng đại nhân của ngài.”

Trong lời Hắc Diêm Tước nói có sự uy hiếp mạnh mẽ!

“Woah, không kinh động tới Thẩm tiểu thư cũng được, vậy thì ngài có nguyện ý phối hợp với cảnh sát thay Thẩm tiểu thư để điều tra không?” Lôi Hách khẽ cười, này càng có lời hơn, dù sao có thế lực của Hắc Diêm Tước tương trợ, tin là vụ án này sẽ chấm dứt rất nhanh.

Hắc Diêm Tước nhìn Lôi Hách từ trên xuống dưới một lượt, dụi tắt tàn thuốc trong tay đi, lạnh lùng nói: “Tôi đây không có nghĩa vụ.”

“OK, ngài có thể cự tuyệt, nhưng mà tin tôi đi, bọn tiểu nhị sẽ ‘không, theo, cong, được’, sẽ ân cần hỏi thăm Thẩm tiểu thư, đến lúc đó e là Hắc tổng sẽ thông tri với cục trưởng thế nào đây, cảnh sát không phá được án, sợ là Hắc tổng cũng không chịu nổi áp lực truyền thông đâu!”

Lôi Hách nhếch miệng, khẽ mỉm cười, lộ ra vẻ mặt có vẻ vô hại, nhưng lời nói đều chứa những áp lực mềm mại.

Hắc Diêm Tước nắm chặt quả đấm, nhịn đi nối kích động muốn đánh nhừ tử thằng nhóc này, cả giận nói: “Rốt cuộc thì ngài muốn như nào?”

“Ha ha, rất đơn giản, tôi biết rõ là ngài sẽ lén lút tra vụ án này, hơn nữa nghe nói thời gian trước ngài đã ngoài ý muốn bị trúng đạn nhưng không báo án, tôi dùng kinh nghiệm phá án nhiều năm qua suy đoán, Hắc tổng ngài không cảm thấy vụ án này không chỉ đơn giản là nhằm vào người phụ nữ của ngài chứ? Huống chi hiện tại Thẩm tiểu thư đang ở trong bệnh viện, nếu như mục tiêu của hung thủ thật sự là cô ta, thì chắc chắn sẽ có những hành động tiếp theo, cho dù có người của ngài ở đây, cũng vẫn sẽ tồn tại nguy hiểm.”

“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, không cần tới cảnh sát các ngài nhúng tay vào!”

Gương mặt Hắc Diêm Tước căng lên vì căng thẳng, Lôi Hách phân tích không phải là không có đạo lý, anh cũng từng nghĩ tới mục tiêu của hung thủ có thể là anh, mà việc tổn thương Tường Vi chỉ là một sự đả kích hoặc một sự trả thù, rốt cuộc là ai? Người này hận anh tới xương tủy vậy sao?

“Chậc chậc, Hắc tổng không khỏi coi trọng cảnh sát quá rồi. Hôm nay tôi cũng đã nói tới thế này rồi, ngài Hắc hãy suy tính thật kỹ. Tôi đây còn bận đi tới trung tâm bệnh viện lấy khẩu cung vì những nạn nhân bị thương, sau này sẽ gặp lại.”

Lôi Hách vừa nói, vừa ném tàn thuốc lá trong tay vào trong thùng rác, cất bước ra khỏi khu hút thuốc, quay đầu lại nhìn Hắc Diêm Tước một cái, sau đó vẻ mặt phong tình chuẩn bị rời đi___

“Đợi đã...” Hắc Diêm Tước gọi Lôi Hách lại.

Lôi Hách dừng bước, nghiêng đầu nhìn Hắc Diêm Tước, làm như đã đoán được anh sẽ lựa chọn hợp tác cùng với anh ta.

Hắc Diêm Tước hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt Lôi Hách, cay mày hỏi, “... Tôi muốn biết danh sách tử vong, có Tả Đằng Triết Dã hay không?”

“Tả Đằng? Chính là ông chủ kia của ‘Ny Thường’ sao?” Lôi Hách nhướn mày, “Ừhm, sao lại quan tâm anh ta như vậy? Chẳng lẽ giữa các người có mối quan hệ gì không thể cho ai biết?”

“Lôi Hách!” Hắc Diêm Tước khẽ quát, “Tôi nhẫn nại có giới hạn thôi.”

Nói xong, anh moi luôn điện thoại di động trong túi ra, tìm một dãy số, cực kỳ tức giận quát: “Tra cho tôi ba người bị chết trong vụ án điện giật của ‘Ny Thường’ lúc xế chiều hôm nay!”

“Không có Tả Đằng!” Lôi Hách cong miệng cười, “Không cần gọi điện thoại đâu, tôi có thể khẳng định, trong danh sách người chết, không có Tả Đằng!”

Thân thể Hắc Diêm Tước run lên, nín thở, ngắt cuộc gọi, tựa vào trên vách tường, sống lưng lạnh ngắt lập tức ấm áp trở lại!

Sau đó lại moi một điếu thuốc ra, yên lặng không nói bắt đầu hút.

Lôi Hách khẽ cười, rồi bỏ đi.

“Mẹ!”

Trong phòng bệnh vang lên một giọng nói thanh thúy non nớt, ngay sau đó một bóng dáng nho nhỏ xông vào trong phòng bệnh.

Tường Vi nằm trên giường bệnh, vừa khéo là mới tỉnh lại, lập tức nghe thấy tiếng Tiểu Trạch gọi, suy yếu mỉm cười: “Bảo bối, sao con lại tới đây?”

“Mẹ, bác Hải nói mẹ nhập viện rồi, con rất là lo lắng, mẹ còn đau đau không?”

Thân thể nhỏ bé bình bịch chạy tới bên giường Tường Vi, tay nhỏ bé vươn vào trong chăn, sờ sờ tay mẹ, nắm thật chặt, đôi mắt ngây thơ đen nhánh mở to, tràn đầy nỗi buồn lo sâu sắc.

“Mẹ đã tốt hơn rồi. Tiểu Trạch đừng lo lắng nhé. Mẹ thích nhìn Tiểu Trạch cười.” Ở trước mặt Tiểu Trạch, Tường Vi luôn luôn dịu dàng và vui vẻ, mặc dù cô biết rõ tính mệnh đứa bé trong bụng có lẽ rất nhấp nhô, nhưng nhờ có Tiểu Trạch, cô cảm thấy cuộc sống cũng không gian khổ quá.

Tiểu Trạch vui vẻ cười toét miệng nhỏ, lộ ra răng mèo đáng yêu, “Mẹ, con cười rồi, nên mẹ phải mau khỏe lại nha. Còn nữa, em gái ở trong bụng mẹ phải biết nghe lời! Nếu không ra ngoài rồi anh đây sẽ đánh mông em!” Cậu nhóc nói với cái bụng đã gồ lên của Tường Vi.

Tường Vi cười hiền một tiếng, “Tiểu Trạch mong có em gái sao? Lỡ là em trai thì phải làm sao?”

“Em gái hay em trai, chỉ cần là mẹ sinh ra, con đều thích nha!” Mặc dù so ra thì nó thích em gái hơn..., ít nhất em gái sẽ không đi theo tranh tán gái với nó, tay Tiểu Trạch chuyển tới trên mặt Tường Vi, êm ái vuốt ve mấy cái, “Mẹ, tại sao chỗ này luôn luôn buồn khổ vậy? Khi còn ở làng chài mẹ không hề...”

Tường Vi nhìn khuôn mặt ngây thơ nhỏ bé của Tiểu Trạch, vốn là một đứa bé đáng yêu như vậy, gương mặt ngây thơ hồn nhiên, hôm nay lai có thêm một phần buồn lo... Cô không đành lòng vươn tay sang, thân mật xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, “Tiểu Trạch muốn trở về làng chài sao?”

Tiểu Trạch nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ, gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, “Nghĩ tới trở lại làng chài, muốn trở lại nơi đó thăm mấy người bạn nhỏ, nhưng khi trở lại đó, có lẽ con sẽ nhớ nhung các bạn nhỏ ở nhà trẻ ở đây... Ưhm, mẹ, Tiểu Trạch thật là khó nghĩ a!”

Tường Vi nghe câu trả lời của con trai, thật là dở khóc dở cười.

“Không phải là con luôn ghét phải đi nhà trẻ sao?”

“...Ừhm, đúng là ghét, Có điều... Ở nhà trẻ có hai chị em sinh đôi cũng không tệ lắm a, nếu không phải là do chú bại hoại mấy ngày qua không cho con đi nhà trẻ, thì con đã sớm dẫn hai bạn ý về cho mẹ biết! Mẹ không biết đâu nhá, hai chị em đó tính tình khác xa nhau, còn nữa, cô chị thì có đôi mắt màu xanh lá cây, cô em có đôi mắt màu...”

Nói tới hai chị em Bích Phỉ Na, Tiểu Trạch lập tức mặt tươi như hoa.

“Nhóc thối, lại dám tới chỗ mẹ con kể lể lịch sử tán gái của con sao?”

Một hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá chui vào, Tường Vi nhạy cảm ngửi ra. Giữa hai hàng lông mày thoáng qua tia nghi ngờ, đào mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang tiến vào trong cửa. Kể từ khi anh biết cô có thai, rất ít khi cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, hôm nay lại ngửi thấy, có phải nghĩa là trong lòng anh đang có chuyện buồn phiền?

“Cái gì chứ, tất cả chỉ là bạn bè thôi.” Tiểu Trạch quay đầu lại lườm Hắc Diêm Tước, không vui cãi lại, đều do ông chú bại hoại này, cả ngày bắt nó ở trong lâu đài nhà họ Hắc, làm cho nó buồn muốn chết!

Hắc Diêm Tước bước tới bên giường Tường Vi, chú Hải cũng vào theo.

“Chú Hải, phái mấy hộ vệ đưa tiểu thiếu gia về trước đi.”

“Vâng, thưa tiên sinh.” Lão Hải thuận theo nói, “Tiểu thiếu gia, cũng đã được nhìn thấy Tường Vi tiểu thư rồi, mau cùng bác Hải trở về thôi!”

“Mẹ... Con không muốn đâu, con muốn ở với mẹ!” Tiểu Trạch nắm chặt tay Tường Vi không buông, giở tính trẻ con.

“Trở về đi! Đừng thêm phiền toái cho mẹ con nữa!” Hắc Diêm Tước trầm giọng thốt ra, không có chút kiên nhẫn nào với trẻ con.

Tường Vi thở dài một tiếng, trừng mắt với Hắc Diêm Tước, sau đó nắm tay nhỏ bé của Tiểu Trạch: “Ngoan, Tiểu Trạch nghe lời về trước đi con, đừng làm cho mẹ bị phân tâm, được không?”

Hắc Diêm Tước ngoài ý muốn trúng đạn, còn cô thì suýt chết trong tại nạn giật điện ở buổi cắt băng của ‘Ny Thường’, chuyện này thật sự không thể không làm lòng người kinh hãi, vì an toàn, mặc dù có hơi bận tâm Tiểu Trạch sẽ buồn chán, nhưng Tiểu Trạch có nhà họ Hắc bảo vệ, cô cũng thấy yên tâm hơn.

“Đúng đó, tiểu thiếu gia, đến đây với bác Hắc đi nào.”

Chú Hải cười híp mắt dụ dỗ Tiểu Trạch. Tai nạn hôm nay, ông đã tận mắt thấy lúc tiên sinh bế Tường Vi tiểu thư, trong mắt hơi đỏ, tiên sinh nhất định đã bị dọa sợ.

“Được, ông phải bảo vệ mẹ tôi cho tốt đấy!” Tiểu Trạch bĩu môi, buông tay Tường Vi ra, quay đầu lại trừng mắt nhìn Hắc Diêm Tước, vẻ mặt hai mẹ con gần như giống nhau y chang, “Ghét, chán ghét chú bại hoại!”

Thở phì phò nói xong, cậu nhóc bình bịch dắt tay chú Hải lao ra khỏi phòng bệnh.

Chỉ một thoáng, mùi vị thuốc là trong phòng bệnh cực kỳ gay mũi, Tường Vi không nhịn được ho khan hai tiếng, “Anh hút thuốc lá!”

Thân thể Hắc Diêm Tước vừa mới chạm vào bụng cô, chợt hiểu ra việc mình mới vừa rồi hút thuốc, việc hút thuốc thụ động sẽ ảnh hưởng tới Tường Vi, vì vậy vội vàng cởi áo khoác trên người ra, đem nó khoác trên tay. Sau đó, mở cửa sổ ra, để không khí lưu thông.

Cử động của anh Tường Vi thấy trong mắt, có cảm giác ấm áp lan tỏa. Nhưng vội vàng muốn biết tình trạng của Triết Dã, cô không kịp hỏi han ân cần anh nữa, “Triết Dã đâu? Anh ấy sao rồi?”

Hắc Diêm Tước nghe thấy tên Triết Dã, vẫn không kìm lòng mà nhíu mày, “Em yên tâm đi, trong danh sách người chết không có tên cậu ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.