Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 41: Chương 41: Kích thích tại Cúc Tuyền (7)






“Không muốn, hay là muốn?”

Hai cánh môi hắn tà ác mở ra, lộ ra hai hàm răng sáng bóng, làm nổi bật gương mặt đẹp như điêu khắc, chính là đẹp như vậy, hắn toàn bộ đều tuấn mỹ không thể tưởng tượng nổi, có loại hấp dẫn ma mị, dường như không cẩn thận sẽ bị hắn thần phục, cam nguyện làm nô tỳ!

Ngón tay nhẹ nhàng vân vê, cô bỗng giật mình, chiếc áo theo tiếng động mà rơi xuống, rơi tự do lơ lửng trong suối nước nóng, mà hai khối trắng mịn đầy đặn không được che đậy nhanh chóng lộ ra dưới ánh mặt trời, trong hơi nước, con mắt đen nhìn không sót thứ gì!

“Hay là, đây chỉ là một vở diễn của cô?”

Khóe miệng hơi nhếch lên, khinh thường mà cười nhạo một tiếng, bàn tay của hắn, niết chặt bộ ngực đẫy đà của cô, ánh mắt chợt bắt đầu thâm u, không quan tâm cô theo bản năng lấy tay che trước ngực, trực tiếp giữ chặt hai tay cô, càn rỡ mà sờ soạng!

Mà trên ngực cô, cái vết răng đỏ hồng bỗng chốc hiện ra trước mắt hắn!

Một vòng dấu răng ngay ngắn, vừa nhìn vào độ nông sâu của vết thương, liền biết được cắn sâu bao nhiêu!

“Mặc dù không có gì ấn tượng, nhưng ta nghĩ 'con dấy' chính là phần quà tốt nhất cho ngươi!”

Trong mắt hắn có vẻ đắc ý, cô bộ dáng cô thở gấp hắn đều thu hết vào mắt, nói thật, hằng năm vào cái ngày đó, hắn đều không không lưu trong trí nhớ, từng đã làm gì với những cô gái được đưa lên , hắn cũng không nhớ rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy vết răng trên ngực cô, bên trong mắt đen hiện lên một tia hung ý, ngón tay dùng sức mà vê niết lên vết răng màu đỏ hồng kia – –

“Đau!”

Tường Vi bi thương lên tiếng, mới giật mình có nước mắt chảy trên gương mặt, hai tay bị hắn nắm chặt không thể cựa quậy, bộ ngực trần trụi không mảnh vải che lộ ra trước mắt hắn, còn ở trong bàn tay hắn tùy ý đùa giỡn vê niết.... Cảm giác xấu hổ, tự ti nhanh chóng xâm nhập vào trong đầu cô, lúc hắn vê nắn không buông vết răng của cô, cô không biết là bản thân lại sợ hắn nhìn thấy vết răng đó, hoặc là vết sẹo đã sớm không còn đau nữa hôm nay lại nổi lại đau nhói!

“Đau? Đau bằng cảm giác khi bị miếng thủy tinh đâm vào da thịt?"

Lông mày hắn giương lên, cười khẽ, bác Ân đã từng nói với hắn, đấy là lần cô bị thương sâu nhất trong bao năm qua, nhưng kỳ lạ chính là, tim gan của hắn, dường như rất hài lòng hoặc là rất hưởng thụ khi nhìn bộ dạng cô bị hành hạ!

Tường Vi hơi lắc lắc đầu, mái tóc xanh đen vẫn còn chảy nước, không cẩn thận bắn cả lên mặt hắn.

Nước mắt cô được che giấu trong mái tóc, theo những giọt nước suối nóng hổi mà cùng chạy xuống! Cô không biết vết sẹo này lại thì ra lại xấu như vậy, cô không muốn tiên sinh nhìn thấy, những đau đớn khi miếng thủy tinh vỡ đâm vào da thịt, làm sao so được với vết răng trước ngực từng bị hắn cắn rách?

Nhớ tới đau đớn đêm đó, hiện tại lòng vẫn còn sợ hãi. Nhưng cho tới bây giờ cô cũng không có bất kỳ câu oán hận, chỉ yên lặng mà chịu đựng, bởi vì hắn là tiên sinh...... Mà cô....

Tường Vi từng nghi hoặc, tiên sinh....... ý nghĩa của tiên sinh trong lòng cô, rốt cuộc là cái gì rồi hả?

Hắn cúi người, đầu chôn ở cổ của cô, hít một hơi thật sâu, tóc cô rất thơm, khác với mùi son phấn của đám oanh oanh yến yên bên cạnh hắn, hương thơm của cô rất tinh khiết, rất tự nhiên, pha lẫn một chút hương thơm cây cỏ.

“Cô biết không, Thẩm Tường Vi, cô nhẫn nhục chịu đựng, đối với tôi mà nói chính là một loại hưởng thụ đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.