Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 412: Chương 412: Kiêu ngạo và hèn mọn




Vẻ mặt Tường Vi vẫn mù mờ, có cảm giác kích động muốn cười, rồi lại cười không nổi, người đàn ông này vốn là người nghiêm túc, bảo anh nói đùa vui gần như là chuyện không thể nào, anh không nói người ta tới khóc là may rồi.

“Tôi thật sự đã vô cùng mệt mỏi, không có hơi sức đâu mà nghe anh kể chuyện chó đực với chó mẹ gì cả…” Giọng cô có chút nghẹn ngào, đôi mắt trong suốt nhìn anh hồi lâu, dùng mắt phác họa hình dáng khuôn mặt cương nghị của anh, thở dài nói, “Nếu như anh thật sự muốn biết ý nghĩ của tôi, thì… Đứa bé này, sau khi sinh ra sẽ là của anh, Tiểu Trạch thuộc về tôi.”

Chỉ mong từ đó thù hận giữa hai nhà Thẩm Hắc kết thúc, cô có thể yên tâm mà sống, có lẽ kết quả như thế đối với bọn họ sẽ là tốt nhất.

Mắt anh khẽ mở lớn, sau đó là kinh ngạc, dần dần nỗi tức giận ập tới___

“Không cho phép! Anh tuyệt đối không đồng ý làm như vậy!” Trên trán anh mơ hồ hiện lên gân xanh, không tự chủ được mà tăng sức lực xiết chặt tay cô, người phụ nữ này nghe không hiểu ý anh nói sao? Anh muốn chiếm cô làm của riêng, đây là chuyện biết bao người phụ nữ trông mong còn không được! Cô lại dám nói chuyện mỗi người nhận lấy một đứa bé, hoang đường!

“Rốt cuộc thì em còn e ngại những gì nữa? Anh nói rồi, thù hận là chuyện cũ đã bỏ qua rồi, huống chi, chuyện ba mẹ em chết đi, quan tòa còn không thể phán tội cho anh được, anh đã cực kỳ bao dung với em, rốt cuộc thì em còn muốn như thế nào?”

Nói xong, lửa giận lại xông lên tới gáy, anh nên biết rằng, người phụ nữ này chỉ ưa cứng không ưa mềm! Xuống nước, thậm chí còn dùng cả ví dụ chó đực chó mẹ, mọi thứ đều chứng minh anh muốn nhốt cô vào trong lồng, e hèm, cưới một người phụ nữ, chính xác là muốn lợi dụng hôn nhân để làm nhà tù trói buộc người phụ nữ này, anh phải giám sát chặt chẽ, không cho cô có bất kỳ một cơ hội trèo tường nào.

Nhưng thế quái nào mà người phụ nữ này lại vẫn không hiểu ra?

“A, xin hỏi Hắc đại nhân, tiểu nữ có cần phải quỳ xuống để cảm tạ ân tình của ngài? Cứ cho là việc ba mẹ tôi chết không phải do anh tự tay gây nên, nhưng những chuyện anh đã làm với tôi trong quá khứ, anh thấy tôi có thể nào làm như chưa từng xảy ra, còn phải giống như con chó vẫy đuôi mừng chủ với anh?”

Anh đặt lòng tự trọng của người phụ nữ ở đâu? Anh kiêu ngạo tự phụ cuồng vọng một đời, còn cô chỉ là một kẻ hèn mọn đê tiện không đáng một đồng, đã như vậy, tại sao cô còn phải núp dưới hơi thở người đàn ông này? Anh khinh thường cô hèn mọn, thì cô cũng chẳng thèm để ý tới niềm kiêu hãnh của anh!

“… Anh đâu có nói như vậy! Đáng chết, vậy bây giờ anh nói anh muốn chăm sóc ba mẹ con em, có phải còn phải quất em hai roi em mới đồng ý không?!”

“ Anh….”

Hai người trợn mắt lẫn nhau, trong mắt anh là sự nóng nảy ảo não, còn trong mắt cô là sự quật cường yếu ớt.

Anh sẽ mãi mãi không biết rằng, nỗi đau khi người ta phải cầu xin sự thương xót, khi anh xiết lấy cổ cô buộc cô phải lập ba lời thề hứa, cũng là vẻ mặt cuồng chí như vậy, giống như thứ anh cho là món quà trời ban, bất kỳ kẻ nào cũng phải hứng lấy, không được nói một chữ không, chỉ cần có chút thái độ chống đối nào, anh sẽ lập tức giận dữ như một con sư tử!

“Mẹ!”

Cửa bị mở khẽ thành một khe hở, cái đầu nhỏ của Tiểu Trạch chui vào, đúng lúc phá vỡ bầu không khí bế tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.