Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 459: Chương 459: Paris, hoàng tử của em




Tước sẽ không hiểu, anh hết lòng chuẩn bị mọi thứ cho người phụ nữ này, không để cô phiền lòng vì một chuyện gì cả, làm tất cả chỉ vi muốn cô được vui lòng, bởi vì anh không muốn trông thấy ánh mắt ưu thương của cô.

Như thế sẽ làm cho anh nghĩ rằng, cô vẫn không thể quên đi những chuyện cũ, cũng chứng minh rằng anh từng việc xấu đầy mình!

“ ...” Tường Vi thôi không tranh cãi với anh nữa, anh vẫn quen thói bắt người khác nghe theo anh, anh là người cao cao tại thượng như vậy, cô chỉ có thể mong anh tương cứu trong lúc hoạn nạn, chứ không thể nào ngang hàng bằng mặt? Nhưng mà ...

“Paris? Anh đang nói rằng bây giờ chúng ta đang đi Paris sao?”

Lòng cô áy náy, nghiêm túc nhìn vẻ mặt anh, Paris ___

Trong lòng phất qua một tia phức tạp, cô làm sao quên được, một năm kia, anh đưa cô đi Paris, cũng chẳng thèm hỏi qua ý kiến cô, tự động đưa cô lên máy bay, tình cảnh lần này cũng giống y chang!

Cô không mấy nuối tiếc!

Nhớ mang máng là, lần đó, anh dùng roi da chỉnh cô rất thảm, gần như chỉ còn thoi thóp một hơi, ngày hôm sau tỉnh lại, thân cô đã ở Paris ... Còn lần này thì không giống, đêm qua anh không thô bạo tàn ngược, mà dịu dàng ôm hôn, mặc dù lúc tỉnh dậy cũng đang trên máy bay đi Paris nhưng lần này ....

Nói không cảm động là lừa người! Mặc dù anh vẫn tự làm theo ý mình như cũ, trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng chẳng thèm bảo với cô!

Thế mà ngày tân hôn đầu tiên anh đưa cô đi Paris!

“Dĩ nhiên, chẳng lẽ em không thích sao? Ừhm, vậy giờ anh bảo phi công quay về luôn!”

Anh nói rồi lập tức đứng lên làm như sẽ đi bảo với phi hành đoàn ngay, Tường Vi sợ quá vội vàng che miệng anh lại, “Hắc Diêm Tước! Anh vốn là cố ý đúng không?”

Tường Vi giận tới phùng cả gò má phúng phính, mắt hạnh nhìn anh chằm chằm, hận không được cắn rụng cái gương mặt đang hài lòng kia!

“E hèm, nếu thích thì đàng hoàng đi, đừng tỏ thái độ với anh, cười một cái!”

Vẻ mặt anh dương dương hả hê, liếc xéo Tường Vi đỏ mặt cười, không nhịn được cúi đầu một phát chạm nhẹ vào đôi môi cô, ưhm mùi vị này thật là vô cùng tốt.

“ ... Vô lại! Chưa từng thấy anh như này đấy! Đâu có ai đi thưởng tuần trăng mật lại không bàn bạc trước với người ta?”

Bĩu môi Tường Vi lầu bầu. Che miệng, phòng ngừa anh lại đánh lén nữa.

“Trăng mật? Em chắc là tuần ‘trăng mật’ sao?” Giọng điệu anh có chút oán trách, quét nhìn cái bụng hơi gồ lên của cô một cái, oán hận nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang còn trong bụng cô, “Không cho anh hút mật, trăng mật cái gì chứ?”

Xì một tiếng, Tường Vi không nhịn được bật cười thành tiếng, càng nhìn càng thấy người này vô lại hơn!

“Không thèm để ý anh nữa!” Cô quay đầu, lấy chăn che kín mặt, vẫn không quá quen việc bị nhiều người nhìn chằm chằm, nhất là đối với màn hôn nhau nóng bỏng như vừa rồi ... Nhớ lại là thấy mặt đỏ tim đập.

Paris ___

Anh đưa cô đi Paris hưởng tuần trăng mật, thật sự là vì cô sao?

Hay còn vì ... nơi đó đã từng có hồi ức về Nhã Ca, về Diệu Tư?

Aizz, cô khẽ than một tiếng, kiềm chế nội tâm không ngừng trào nên nỗi ưu phiền, Nhã Ca Nhã Ca, Tước tại sao lại đối xử với cô ta đặc biệt như vậy?

Bởi vì nguyên nhân lệch múi giờ, khi bọn họ xuống tới sân bay, Paris mới vào chiều.

Tường Vi được Hắc Diêm Tước bế, mang theo mấy hộ vệ nữa, khi máy bay hạ cánh, đoàn người đi ra, chi cho Tường Vi một chút thời gian thở dốc, bế chặt Tường Vi, ngồi luôn vào trong chiếc xe đã được gọi điện thông báo trước, như một làn khói mà nghênh ngang đi mất.

“Anh là ...” Tường Vi nhìn vị trợ lý vừa tới đón bọn họ, có chút ngạc nhiên.

“Ha ha, tiểu thư, à nhầm, là phu nhân, đã lâu không gặp rồi!” Trợ lý mỉm cười lễ độ khẽ gật đầu với Tường Vi, liếc mắt nhìn qua Hắc Diêm Tước, “Tổng giám đốc, hoan nghênh ngài trở lại Paris, đi đường vất vả rồi!”

Hắc Diêm Tước trừng mắt nhìn , “Ừ, gần đây chi nhánh công ty tại Paris thành tích không tệ, đáng được khen ngợi.”

“Ha ha, cảm ơn giám đốc, đây là bổn phận của tôi mà.”

Tường Vi nhướn mày, tỉ mỉ nhìn người trợ lý này một cái, không ngờ xa cách 5,6 năm, người trợ lý cô đã từng gặp ở Paris đã mập lên không ít, nhưng vẫn là vẻ mặt thật thà, thoạt nhìn vô cùng đàng hoàng chân thành.

“Tước, là trợ lý năm xưa của anh, đúng không?”

“Ừ, em vẫn nhớ?” Hắc Diêm Tước hơi nhíu mày, anh tưởng là năm đó cô chỉ biết có mỗi Triết Dã thôi chứ. Chắc sẽ không chú ý tới người khác, chưa kể hiện giờ người trợ lý này đã mập lên không ít.

“Ha ha, phu nhân, cảm ơn cô vẫn nhớ rõ tôi. Những năm này tôi đã lấy vợ và có con, nhờ phúc của tổng giám đốc, những ngày sau này coi như không tệ, cho nên béo lên, ha ha. Nhưng phu nhân ngài vẫn xinh đẹp chẳng khắc năm đó a, chúc mừng cô và tiên sinh hỉ kết liền cành.”

Trợ lý có hơi ngượng ngùng cười lên, lộ ra một chút hương vị chất phác, nhắc tới chuyện mập mạp, anh ta hiện tại so với năm đó còn trẻ gầy gò, càng thêm một phần chín chắn.

“Thật tốt!” Tường Vi nhìn chăm chú gương mặt tròn tròn của viên trợ lý, lúc này mới thầm than thời gian qua nhanh, nhưng không nhất định chỉ có buồn khổ, còn có hạnh phúc, cũng tiêu tốn thời gian. Sau đó quay đầu, liếc Hắc Diêm Tước một cái, nhìn gương mặt tuấn tú băng sơn mấy chục năm không thay đổi kia, oán trách nhỏ giọng nói: “Phải dần tròn lên mới là bình thường chứ, dáng vẻ người này sao lại như yêu quái ngàn năm vậy nhỉ...”

Nghe ra ẩn ý của cô, Hắc Diêm Tước chỉ khẽ cong khóe môi, cánh tay tự nhiên vòng ra phía sau Tường Vi, vẻ mặt nghiêm túc không đổi.

Nhưng bàn tay không thành thật đâu có buông tha cơ hội trừng phạt cô!

Đánh vòng vòng miêu tả, gãi ngứa trên lưng cô, vô cùng rõ ràng những chỗ nhạy cảm của cô. Dám nói anh là yêu quái ngàn năm? Hửm, sao anh lại cảm thấy cô nhóc này càng ngày càng không sợ anh?

“Này, anh yên phận chút có được không?”

Tường Vi cắn môi trừng anh, bàn tay to của anh làm cô lo lắng cực kỳ. Anh không nhìn thấy trong xe còn có những người khác nữa sao? Mặc dù cũng chỉ toàn là thuộc hạ và cận vệ của anh, nhưng anh như này rõ ràng là làm trò cười cho đồng nghiệp nha, anh không biết xấu hổ, chẳng lẽ cô cũng phải theo anh?

“Ừ, cũng được, anh khát rồi, lấy nước cho anh uống.” Anh híp lại đôi mắt lười biếng, lạnh nhạt cong môi.

Tường Vi hơi mím môi, không thể làm gì khác hơn là xoay người lấy từ trong túi ra một lon nước tinh khiết, giật nắp, đang lúc muốn quay lại đưa cho anh ___

“Ưhm ...”

Một đôi môi mềm mại vừa khéo chặn môi cô.

Trong lý tưởng của mỗi người đều có một Paris, đều cho rằng khi tới đó, thế giới sẽ thay đổi.

Cô nói, có lẽ cô sẽ mãi mãi không tới được Paris trong lý tưởng, giống như cô đang ngồi trong một chiếc du thuyền, từ đầu tới cuối chỉ có thể ngồi trong khoang thuyền ngắm phong cảnh bên ngoài xuyên qua lớp cửa kính, cho dù có gới gần lắm rồi, phong cảnh cũng không thuộc về cô, khi du thuyền dừng lại, cô vẫn cô đơn như cũ, lẳng lặng nhìn lên bầu trời hư ảo, mặc dù thế, cô vẫn khát vọng Paris có hạnh phúc đang đợi cô.

Anh đã nói, thế giới lớn như vậy, làm sao em biết ngoài Paris, không có nơi nào khác đang đợi em? Nếu như hạnh phúc không có ở Paris, thì nhất định sẽ ở một nơi khác.

Còn thế giới của anh đã không có Paris, chỉ có mỗi cô.

Anh lấy tư thế như sét đánh, cường thế lấp kín đôi môi đỏ của cô, dễ dàng công phá môi cô, ừhm ... mùi vị thật tốt!

Tường Vi mở to mắt hạnh, đôi tay dùng sức đẩy lồng ngực anh ra, nhanh chóng che miệng, hít thở từng ngụm từng ngụm một!

“Anh điên à!”

Cô khẽ giọng trách cứ, anh có thấy trong xe còn có những người khác nữa hay không? Tường Vi nóng bừng hai má, cẩn thận từng li từng tý nhìn chăm chú phản ứng của những người khác, có lẽ bọn họ sợ Hắc Diêm Tước, nên tỏ vẻ như chẳng nhìn thấy gì, không thấy được vẻ gì khác thường của bọn họ.

“E hèm, anh đang khát, chính là khát ‘cái đó’!”

Anh nhướn nhướn mày, vẻ mặt cười như không cười, cứ như đang là nói một chuyện tất lẽ dĩ ngẫu!

Tường Vi mím môi khẽ làu bàu, anh đã bá đạo tới mức này rồi à?

Xoay đầu sang một bên, cô chọn không tiếp tục nghe anh ngụy biện nữa, tầm mắt dừng bên ngoài cửa sổ, thưởng thức phong cảnh dọc đường, Paris, thật là một thành thị toàn biệt thự, nơi bọn họ đang tới, có phải là biệt thự bên sông Seine mà trước đây cô từng ở không?

Lòng cô ẩn ẩn đau đớn, cố ý bỏ qua cảm giác làm người ta hít thở không thông này, cô nhắm mắt lại, an tĩnh tựa lưng vào ghế ngủ ...

“Tiên sinh, đã tới rồi. Có cần đánh thức phu nhân hay không?”

Khi chiếc Cadilla phiên bản thân dài vững vàng dừng sát bên sân cỏ một tòa lâu đài cao ba tầng theo phong cách kiến trúc châu Âu cổ điển thì trợ lý và lái xe cùng với mấy hộ vệ đi cùng, nhanh chóng xuống xe cung kính xếp hàng chờ Hắc Diêm Tước và Tường Vi xuống xe.

“Suỵt! Đừng đánh thức cô ấy!”

Anh nhỏ giọng nói với thủ hạ, đang định khom người bế Tường Vi ngủ gật xuống xe với mình, thì đã đánh thức cô ___

“Ây, đến rồi sao?”

“Đến rồi, dì Phúc đang đợi, không phải em cần nghỉ ngơi nhiều một chút sao?” Anh vẫn có chút không yên lòng, hôn lễ dày vò vừa xong, ngay sau đó lại không ngừng vó câu (ý là: ngay lập tức) đưa cô đi Paris nghỉ phép, anh sợ rằng thân thể yếu đuối của cô không chịu nổi.

“Không được.”

Cô xoa xoa mắt cho tỉnh táo, tầm mắt dò bên ngoài cửa xe, ngay sau đó nhanh chóng bước từ trong xe xuống ... Bãi cỏ xanh quen thuộc ngay trước mắt, phòng ốc phong cách cổ điển quen thuộc ... Quả nhiên, anh đưa cô tới biệt thự ở Paris.

“Tường Vi tiểu thư! Ha ha, thật xin lỗi, nên gọi là phu nhân mới phải!” Dì Phúc nện những bước chân có hơi tập tễnh đi tới chỗ Tường Vi.

“Dì Phúc!”

Tường Vi có hơi buồn cười, từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, mỗi một viên ngói viên gạch, ngay cả dì Phúc, đều vẫn như cũ, mái tóc nhuộm còn đen láy hơn cả quá khứ, chỉ là trên mặt bà có nếp nhăn, trong ánh mắt lơ đãng lộ ra sự già nua, lặng lẽ có những dấu vết năm tháng ...

Tất cả ở nơi đây, thật sự không thay đổi!

Cô không biết nên lấy tâm trạng gì mà đối mặt với cuộc hành trình trăng mật này nữa, rõ ràng cảm động vì tất cả những gì mà Tước đã làm, nhưng .... Vì sao trong khi trải qua tất cả những thứ này, trong lòng vẫn luôn bất tri bất giác hiện ra một cảm giác ưu thương?

Trong lòng không khỏi bế tắc, nhìn ánh mắt của dì Phúc, chẳng biết tại sao cô lại nhớ tới Diệu Tư, nhớ tới Nhã Ca ... Nhớ lại tất cả những gì năm đó đã trải qua ở Paris ... Chẳng lẽ anh không biết, Paris ... Là thành phố khiến cô quyến luyến nhất cũng là thành phố khiến cô đau lòng nhất hay sao?

“Dì Phúc, còn lần chần làm gì, nhanh đi chuẩn bị chút thức ăn đi, dọc đường đi cô ấy chưa ăn gì cả.”

Hắc Diêm Tước ôm lấy Tường Vi từ sau lưng, bảo tài xế và trợ thủ đi chỗ khác, chỉ để lại mấy hộ vệ chia nhau canh giữ chung quanh biệt thự. Sau sự kiện bị đạn bắn bị thương, địch trong tối ta ngoài sáng, cho dù mấy ngày qua đối phương không có hiện thân, nhưng anh cũng không thể lơ là đề phòng.

“Vâng, tiên sinh, tôi sẽ đi chuẩn bị. Phòng của ngài và phu nhân ngày nào tôi cũng quét dọn, tiên sinh xin hãy yên tâm vào ở.” Dì Phúc gật đầu một cái, vui vẻ xoay người vào nhà chuẩn bị thức ăn.

Tường Vi ngẩng đầu lên nhìn Hắc Diêm Tước, đôi mắt trong suốt có thứ ánh sáng dịu dàng, “Em không thấy đói.” Cô khẽ lắc đầu.

“Em không đói thì cũng phải vì đứa nhỏ chứ. Lúc ở trên máy bay cũng không thấy em ăn được bao nhiêu, cơ thể vốn đã suy yếu, phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng có chọc giận anh, em biết tính anh rồi...” Anh nửa dụ dỗ nửa uy hiếp đưa cô vào trong biệt thự.

Cô hơi nhăn lông mày, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, hờn dỗi với anh đâu có được, dù sao anh nói có lý, chuyện đứa nhỏ đâu thể nói đùa được, “Vậy em muốn đi tắm trước rồi mới ăn.”

Vừa theo anh đi lên lầu, Tường Vi vừa nói. Nhìn vách tường nơi khúc quanh chỗ cầu thang xoắn ốc, trong lòng cô bỗng dưng thấy căng thẳng.

Nhớ lại năm đó trên vách tường này treo một bức tranh khổng lồ, trong tranh là hình ảnh Nhã Ca tựa vào vòng tay Diệu Tư.

“Ừ .... muốn tắm thật à? Thuận tiện kỳ lưng cho anh cũng tốt.” Anh cười nhẹ nói, giọng điệu cợt nhả, ôm cả người cô từng li từng tý dìu cô lên cầu thang.

“Hắc Diêm Tước! Anh nghĩ hay thế! Em đâu phải là tiểu nô bộc của anh!”

Tường Vi không nhịn được trợn mắt coi thường, đẩy anh một cái, ngay cả tắm cũng không buông tha cô!

Gần đây người đàn ông này thật sự là một con thú vạn năm động dục! Cô sợ rằng mình không chịu nổi việc anh thao thao bất tuyệt, sôi trào tính tình phóng đãng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.