Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 60: Chương 60: Phục vụ tiên sinh (3)






“Đứng ngây ra đấy làm gì? Hay là chưa từng nhìn thấy đàn ông, hả?”

Tiếng nói khàn khàn bắt đầu lộ ra chút không kiên nhẫn, môi mỏng khẽ giương lên một nụ cười giễu cợt.

“Thật, thật xin lỗi, tiên sinh!!”

Tường Vi tựa như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, vội bước lạo xạo đến bên cạnh hồ tắm lớn, không dám đến gần tiên sinh một bước, hai đầu gối thuận theo quỳ gối xuống trên sàn nhà ướt nhẹp , cúi đầu chờ đợi chỉ thị kế tiếp của tiên sinh, tựa như thê tử nhu thuận hầu hạ trượng phu thời cổ đại vậy, nhưng có điều, cảnh tượng này đang ở hiện đại, cô cùng lắm cũng chỉ là người làm hèn mọn mà tiên sinh thu nuôi, tiên sinh nuôi cô giống như tùy ý nuôi một con vật cưng vậy.

“Đàn bà của Thẩm gia quả nhiên đều ngu xuẩn đần độn như heo!” giọng nói tức giận, bắt đầu chán ghét, “Cùng một câu nói, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”

Hắn khinh thường quát lớn một tiếng, bàn tay ngay sau đó lướt qua ấm áp mặt nước, cấm lấy cây chà lưng gỗ tinh xảo bên cạnh hồ tắm, ném bổng ra đằng sau rơi trúng đầu Tường Vi ——

“A – – ”

Không lệch chút nào, cây chà lưng rơi trúng đầu cô, tạo ra một tiếng kêu vang, chợt cảm thấy một hồi choáng váng, Tường Vi thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất, đầu đau khiến mắt cô ngập nước!

“ Tới kỳ lưng!” Tựa như rất thỏa mãn bộ dạng khổ sở của cô, khóe môi khẽ giương lên một đường cong đùa giỡn.

“Vâng.....” Tường Vi chịu đựng cái đầu đau điếng, nhặt cây chà lưng trên sàn nhà, đầu gối di chuyển về phía sau lưng tiên sinh, một bên di chuyển, một bên nước mắt rơi, rơi xuống mặt sàn ướt nhẹp, lập tức bị tan vào với nước trên mặt sàn, cô không dám chậm trễ, tính tình tiên sinh hỉ nộ bất thường, cô ít nhiều cũng đã bị lĩnh giáo, chả trách trong Hắc gia từ trên xuống dưới ai cũng sợ vị chủ nhân như ma quỷ này, bởi vì tiên sinh.... thật sự làm cho người ta kinh hãi run sợ!

Nhỏ giọng mà khịt khịt mũi, Tường Vi tiến đến sau lưng tiên sinh, ngồi xuống cạnh hồ tắm, giơ cây chà lưng lên, nhúng vào nước, sau đó run run kỳ lên tâm lưng dày rộng này, nhẹ nhàng, dịu dàng, tưởng như không cẩn thận sẽ làm xước da hắn vậy, tại tấm da thịt màu đồng, tại tấm lưng dáng thuôn hoàn mỹ này, chà qua chà lại .

“Hắc gia không cho cô ăn no sao? Kỳ mạnh lên!”

Mi tâm khẽ chau chặt, đóa hoa Tường Vi đằng sau hắn là đến từ Thẩm gia này , không lưu loát làm cho hắn chán ghét!

Kể từ sau hôm tại ‘ cúc tuyền ’, hắn nhìn thấy đôi gò bồng mềm mại của cô cao nghễ đứng thẳng, bản năng đàn ông của hắn hắn lập tức trào lên dục vọng, trong nháy mắt đó, thù hận ẩn giấu bao lâu trong lòng hắn chợt bị thức tỉnh, hắn thích cảm giác như thế, một khi cô trưởng thành, chính là thời điểm hắn bắt đầu gặt hái!

“Vâng..... Tiên sinh”

Dường như ngoại trừ những câu này, cô không có bất kỳ từ ngữ nào để đáp trả, từ sợ hãi tiên sinh, dần dần diễn biến thành thói quen chịu đựng, cô vẫn luôn nhớ, tiên sinh là ân nhân trong cuộc đời cô, đó là điều cô chưa từng hoài nghi!

Bạch bạch!

Chợt hai tiếng đập nước! Giống như là đang trút giận, hắn đập vào tạo ra vô số bọt nước, văng ra xung quanh, văng vào làm ướt mái tóc Tường Vi.

“A!” Kêu nhỏ một tiếng, Tường Vi bị hắn đột nhiên tức giận dọa cho sợ hãi, cây chà lừng trong tay dần tuột xuống, rơi vào trong hồ tắm, ông trời ơi, cô......có phải cô lại chọc giận tiên sinh rồi không?

“Chết tiệt! Ngoại trừ mấy câu này, cô không biết nói câu nào khác sao ?”

Nếu như nói phản kháng của cô sẽ chọc cho tới hắn không vui, như vậy cô nhẫn nhục chịu đựng, giống nhau làm hắn rất nổi giận!

Thân thể cao lớn quay lại, hai cánh tay rắn chắc của hắn chợt mạnh mẽ chống trên sàn nhà, con mắt chim ưng trừng thẳng vào cô gái đang co rúm sợ hãi trước mắt, một cái đưa tay bóp chặt cằm cô, hung tợn cả giận nói ——

“Người nào cũng đối với tôi theo lệnh mà làm, duy chỉ cô, Thẩm Tường Vi, cho dù là bộ dạng thuần phục, cũng làm tôi vô cùng ghét!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.