Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 166: Chương 166: Thành Phủ (1)




Ngôi biệt thự được thiết kế theo một phong cách riêng độc đáo, ở khuân viên có hồ nước nhỏ, gần đó là hồ bơi và những hành lang gấp khúc mang đậm chất nông thôn của vùng ngoại ô nước Mỹ.

Không khí cổ kính pha chút lãng mạn, những ô cửa sổ mái vòm càng tạo thêm vẻ tôn quý. Sự kết hợp giữa cổ điển và hiện đại, đồ trang trí bằng gỗ được lau sạch bụi, kiến trúc hòa quyện với thiên nhiên làm người khác thấy hứng thú, khó mà rời mắt.

Tường màu trắng kết hợp với màu hồng của trần nhà, các hành lang hình vòm nối tiếp nhau, phòng khách có một cửa sổ lớn đặt sát đất. Bên trong phòng khách là đồ nội thất châu Âu được chế tác tinh sảo. Mạn Vi thoáng cảm thấy như mình không còn ở nơi đô thị huyên náo nữa.

Thật thoải mái, Mạn Vi ngồi vào ghế sa-lon trong phòng khách, đặt nhóc đáng thương bên cạnh, Điền Tâm nằm xuống bên kia cạnh Mạn Vi.

"Xin chào, đây là nhóc đáng thương."

Mạn Vi đem nhóc đáng thương đặt trước mặt Điền Tâm, để chúng nó làm quen với nhau.

Hai con chó khẽ khịt mũi đánh hơi một cái, một lớn một nhỏ, thoạt nhìn vừa tức cười vừa đáng yêu.

"Nghe này, về sau phải chung sống hòa bình biết không. Điền Tâm không được khi dễ nhóc đáng thương, nhóc đáng thương cũng vậy. Điền Tâm, em là anh trai, phải biết chiếu cố em nhỏ."

"Gâu gâu.."

Bọn nó dường như hiểu ý Mạn Vi, cùng nhau đùa giỡn, trải qua một ngày chụp hình, Mạn Vi mệt mỏi ngủ thiếp đi trên sa-lon.

Sáng sớm, tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát mặt đất chiếu vào giữa phòng, Mạn Vi bị Điềm Tâm liếm đến tỉnh ngủ, ngẩng lên nhìn nhóc đáng thương nằm bên cạnh.

"Chào buổi sáng." Cô vui vẻ nhìn hai chú chó chào buổi sáng, sau đó đứng dậy mở cửa sổ, gió thổi hương hoa thoang thoảng vào phòng.

Một lát sau, chuông cửa vang lên "leng keng".

Mạn Vi đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp nghe thấy tiếng chuông liền đặt miếng sandwich trong tay xuống rồi chạy đi mở cửa.

"Triết Dã?" Mạn Vi mở cửa, liền thấy một bó hoa tươi ngay trước mặt cô.

"Chào buổi sáng, các cô gái." Tả Đằng Triết Dã nói

" Chào buổi sáng, Triết Dã". Tường Vi vui vẻ nhận bó hoa, rồi để anh đi vào. Điềm Tâm cũng chạy lại, hướng phía anh ngoáy ngoáy cái đuôi, "Ở đây chỉ có mình tôi, sao anh lại nói các cô gái." Mạn Vi tò mò hỏi Triết Dã.

"Cô không biết sao, ở cùng Điềm Tâm một đêm mà lại không biết nó là cái à?" Tả Đằng Triết Dã vuốt ve đầu Điềm Tâm, cười nói.

"Đúng rồi, nhóc đáng thương cũng là cái.” Mạn Vi nở nụ cười, kể từ khi rời nhà họ Hắc, tâm tình cô khá lên rất nhiều. "Hôm nay tới có việc gì không?"

"Tôi tới xem tình hình của cô một chút, hôm qua chúng ta đã dốc hết sức chụp hình bộ sưu tập Ny Thường. Triết Dã cầm một tập tài liệu vào.

Mạn Vi mở túi, nhìn bên trong là bộ ảnh đã chụp. Có một tấm lớn nhất là cô giơ cao đĩa ném, Điềm Tâm nhảy lên bắt.

"Hình đẹp quá, có thể cho tôi vài tấm không?" Cô mong đợi hỏi Triết Dã.

"Dĩ nhiên, bộ ảnh này chính là đưa cho cô làm kỉ niệm. Hơn nữa, còn phóng to ra làm ảnh treo tường." Tả Đằng Triết Dã cười nói, "Cô đã quen với chỗ ở mới chưa?"

"Hì hì, rất quen rồi, lúc nãy tôi có làm sandwich, ăn một chút nhé!" Mạn Vi bưng đĩa sandwich mới làm từ phòng bếp ra.

"Không nghĩ tới Mạn Vi tiểu thư xinh đẹp lại làm sandwich đẹp mắt đến vậy." Triết Dã cười lớn khen ngợi tay nghề của Tường Vi, nhìn Mạn Vi tiểu thư xinh đẹp dịu dàng, hòa nhã như cô vợ nhỏ, không khỏi nghĩ tới chuyện nếu có thể cưới được cô thì sẽ hạnh phúc tới cỡ nào..... Bất giác, ánh mắt anh dịu dàng thâm tình, mong đợi tương lai tốt đẹp phía trước....

Cao ốc Hắc thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.

"Tước, tối hôm nay anh bận sao? Chúng ta đã lâu không gặp, có phải anh quên luôn người ta rồi hay không?" Trong điện thoại phát ra giọng nói nũng nịu của Tả Đằng Tây Tử.

"Gần đây tôi rất bận."

Hắc Diêm Tước trả lời lạnh nhạt vô tình. Anh chịu nhận điện thoại của cô ta mỗi ngày đã là tốt lắm rồi.

"Bận đến không thèm để ý người ta nữa à? Không chịu đâu!" Tả Đằng Tây Tử làm nũng.

"Tây Tử." Hắn nhíu mày, giọng nói nghiêm lại.

"Thôi được, vậy tối nay chúng ta đi ăn món Tây có được không?" Tả Đằng Tây Tử chu đôi môi đỏ mọng, mập mờ nói :"Buổi tối em có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì, nói qua điện thoại luôn đi." Ánh mắt thoáng qua vẻ tàn nhẫn nhưng biến mất ngay sau đó.

"Không muốn, Tước, em nhất định chờ anh tới." Tả Đằng Tây Tử nghe hắn cự tuyệt liền nhõng nhẽo.

Hắn xoa xoa trán thở dài, bất đắc dĩ tạm thời bỏ qua cho cô ta: "Mấy giờ tối?"

"Bảy giờ tối, nhà hàng Italy, không gặp không về."

Sợ hắn đổi ý, Tả Đằng Tây Tử liền nhanh chóng cúp máy.

Hắc Diêm Tước nhíu mày, quay lại làm tiếp công việc bận rộn.

Cả thành phố ngập trong ánh đèn lung linh, các khu giải trí ăn uống xa hoa rực rỡ.

Hắc Diêm Tước lái xe trên đường đi tới nhà hàng Italy theo lời Tả Đằng Tây Tử. Cô đã sớm chờ ở đó.

"Tước, em ở chỗ này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.