Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 436: Chương 436: Trong lòng ngàn mối kết (1)




Đáng chết, anh quát khẽ một tiếng, hoàn toàn bó tay với cô! Khổ muốn chết đi!

Nghiêng người ngã xuống giường, rồi kéo chăn đắp kín cho Tường Vi, quần dài còn đang tụt xuống dưới chân, toàn thân lõa lồ trong không khí, nhìn ngắm dục vọng tím hồng không chịu kém cỏi của mình, anh lại phát ra tiếng lầm nhẩm thất bại.

Tường Vi cố tình nhìn khuôn mặt uất ức của anh, không nhịn được trừng mắt coi thường, “Cố ý? Hắc tiên sinh vĩ đại, anh cảm thấy em có cái loại ‘kinh nghiệm’ phong phú như thế sao?”

Huống chi chuyện nam nữ vốn thật sự cần khéo léo, chậm một bước hay nhanh một bước lúc nào cũng đều có thể lau súng cướp cò, chuyện này không phải là chuyện mà một ‘cỏ non’ như cô có thể chơi đùa. Vậy mà lúc này anh vẫn muốn cô! Cũng không nghĩ xem, là ai làm cho cô mang thai!

Hắc Diêm Tước thở dài, bò dậy, nói: “Anh vẫn nên đi tắm vậy!” Thật là một tiểu yêu tinh rắc rối, không cãi cọ với cô nữa, đợi cô sinh con rồi, sẽ cho cô biết lợi hại!

Tường Vi nghiêng người sang, cảm giác trong lòng thật là kỳ quái!

Trên lý trí cô không muốn tiếp nhận cái cách xin lỗi này, nhưng thân thể cô lại hoàn toàn không ghét anh đụng chạm, thậm chí còn say mê trong phản ứng bản năng của mình!

Theo lý trí cô nên tức giận, nhưng thực tế là cô thấy có mấy phần buồn cười. Người đàn ông như vậy, thế mà chỉ sau một câu nói của cô, liền chọn lựa tự mình vào phòng tắm giải quyết ‘chuyện xấu’ mình chưa giải quyết xong!

Đột nhiên bản thân lại rất có cảm giác thành tựu, người đàn ông giễu võ dương oai ngày xưa, người đàn ông thoắt cái đã đè cô dưới thân tùy ý lăng nhục, hôm nay lại chỉ vì một câu nói của cô mà lập tức ngừng lại, mặc dù có công lao của bảo bảo, nhưng cô cũng vì cảm giác thành tựu bé nhỏ này mà cảm thấy kiêu ngạo!

Đêm rất thoải mái, một cơn gió mát từ ngoài cửa sổ đưa vào, trong nháy mắt, đã tới tháng năm rồi.

Chăn phía sau lưng bị nhấc ra, Hắc Diêm Tước trượt vào trong chăn, từ sau lưng Tường Vi vòng tay lỏng lẻo ôm cô, sau lưng có sự ấm áp truyền tới, làm cho cô cảm thấy thoải mái, cô nhắm mắt lại, muốn ngủ rồi. Nhưng mà, lại có một ít mỉm cười lo lắng, có một câu, đương lúc cô không tỉnh táo thoát ra khỏi bờ môi cô.

“Ngủ với em như này, sẽ không khó chịu sao?”

Tường Vi lầu bầu, sau đó đột nhiên biết mình đã nói gì, mặt đột nhiên đỏ lên.

Hắc Diêm Tước ở sau lưng cũng sửng sốt, ngay sau đó, khóe môi cong lên một cách mập mờ, cười tà trêu ghẹo, “E hèm, không tệ, có tiến bộ, biết quan tâm tới nhu cầu sinh lý cơ bản của người đàn ông.”

Tường Vi thẹn quá hóa giận, nói thật nhanh: “Anh hãy xem như em chưa nói!”

Từ sau lưng truyền tới một hồi tiếng cười đè nén tới run rẩy, hô hấp nóng rực của người đàn ông hun đốt vành tai Tường Vi, “Nếu không thì, chúng ta hãy thử chút coi, anh có rất nhiều cách có thể hoàn toàn không làm tổn thương tới bé cưng, mà lại làm cho chúng ta được thỏa mãn!”

Đề nghị vừa vuột ra khỏi miệng, chính anh cũng thấy có chút hưng phấn nho nhỏ, nghĩ tới những phương cách mình và Tường Vi có thể cùng nhau triền miên, dục vọng vừa mới biến mất lại khẽ ngẩng đầu… ôi, người phụ nữ này thật là có bản lĩnh, khe khẽ nói một câu, đã có thể khơi lên dục vọng của anh!

Thân thể Tường Vi khẽ rụt lại, mặc dù không hẳn là hiểu lắm phương pháp của anh, nhưng giọng điệu biến thái và hơi thở tà ác của anh làm cho cô run lên theo bản năng, “Em … em không thích thú như anh đâu.”

Anh tà ác, sẽ thường xuyên làm cô nhớ tới những ‘chiến tích sặc sỡ’ của anh trong quá khứ, đã kinh qua hà sa số phụ nữ, điều này làm cho lòng cô ngột ngạt. Sớm biết anh sẽ hỏi những vấn đề nhạy cảm như này, sẽ làm cho cô thấy lúng túng theo, cô đã chẳng thèm lên tiếng.

Dường như thấy được Tường Vi hờ hững, anh nhỏ giọng rên rỉ, êm ái vuốt ve sống lưng cô, thật khẽ mà nói : “Đừng có nghĩ anh sống không có nguyên tắc như vậy, anh đâu phải là một kẻ lạm tình (ý là cuồng tình dục, nghiện sex). Bất kể quá khứ có bao nhiêu hỏng bét, giờ phút này người nằm bên cạnh Hắc Diêm Tước anh, năm sáu năm qua vẫn chỉ có một người phụ nữ là em, cho nên, đừng có suy nghĩ lung tung nữa, làm như vậy vốn không có nghĩa lý gì đâu.”

5-6 năm? Tường Vi có hơi ngạc nhiên: “Anh … 5-6 năm… chỉ có em… sao?”

“Đúng, chỉ có một mình em! Không phải là bên cạnh người đàn ông phải càng có nhiều phụ nữ vây quanh thì càng biểu hiện năng lực của anh ta đâu, mà là phải xem người phụ nữ nguyện khuynh tâm vì anh ta tới mức nào… Ừhm, ví dụ như có người phụ nữ nguyện ý vì anh ta mà tự sát…”

“Này, Hắc Diêm Tước anh có thể nghiêm chỉnh chút được không? Ai, ai thèm tự sát vì anh chứ!” Cô thật sự không chịu nổi anh cứ mỗi ba phút lại phát tác tự đại và tự luyến!

“Chỉ có một người phụ nữ ngốc, thà chết cũng không chịu ở cùng một chỗ với anh.”

Những lời này, anh nói rất nghiêm túc, tay ôm eo cô hơi bị run rẩy, trong đầu óc đang tái hiện một màn năm ấy ở vịnh Tokyo, cô quyết tuyệt thật sự làm cho người ta kinh hồn bạt vía một hồi, khi đó anh mới biết, con thỏ nhỏ nhu nhược này, lại cố chấp, cương liệt tới thế!

Trong lòng Tường Vi căng thẳng, biết anh lại nhớ tới một màn năm năm trước, trong giọng nói anh vẫn có chút run rẩy sợ hãi, mười ngón tay giữ chặt bàn tay anh: “Anh vẫn đế ý lần đó sao?”

“Để ý, cực kỳ để ý…!” Anh không chút do dự nói, chắc như đinh chặt sắt. Cúi đầu xuống, ngửi được mái tóc hương nhu của cô, “Trên thế giới này, ai ai cũng thấy chết mới là đáng sợ nhất, nhưng anh trong lòng em, so với chết còn đáng sợ hơn! Anh nên vì thế mà cảm thấy vui mừng hay là sung sướng, đáng tiếc không phải…”

Giọng anh nghẹn ngào, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng như đào móc tim phổi đó, trái tim cứng rắn như là bị cô đâm cho một kích, hoàn toàn vỡ vụn! Anh thật sự rất sợ, sợ lại có lần tiếp theo! Cánh tay không tự chủ hơi xiết cô vào gần trong ngực hơn, hít một hơi thật sâu hơi thở vô cùng ngọt ngào của anh, khao khát trấn an cõi lòng mình.

“… Tại sao khi gãy chân, lại không tích cực tập vật lý trị liệu, bác sĩ cũng nói nguyên nhân chính là do bản thân anh, không hề muốn đứng lên. Tại sao vậy?” Thật ra cô là một người phụ nữ rất ngu đần, không đoán được tâm tư của anh, mặc dù chú Hải nói, Tước là vì áy náy với cô mà buông thả chính mình, nhưng đó là thật sao? Đáng ra anh phải ước gì cô chết đi, để thỏa mối hận trong lòng anh mới phải!

“Có lẽ vậy, rồi lòng anh sẽ yên ổn lại thôi… chỉ là, đều đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi!”

Anh ôm chặt cô, không nói ra lý do hèn yếu kia. Anh cho rằng mình ngồi xe lăn sẽ làm cho anh dũng cảm hơn, dù sao cái chết của cô là do một tay anh tạo ra, cho tới khi mất đi cô, anh mới nghĩ lẽ ra anh nên nâng niu cô biết bao nhiêu lần mới phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.