Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 16: Chương 16




Bất đắc dĩ bị bắt đi chụp hình quảng cáo cho một nhãn hiệu thời trang bình ổn giá, một canh giờ trôi qua, các cơ thịt trên mặt Huyền Diệu Phong không khống chế được mà đơ cứng cả lại.

“ OK” Nhiếp ảnh gia hô lên một tiếng.

Hai chữ đơn giản nhưng lại như trời ban mưa ngày hạn khiến tâm tình con người vui vẻ không nguôi. Huyền Diệu Phong thở dài một hơi, mệt mỏi không chịu đựng nổi.

Anh thật sự rất hoài nghi, mặt mũi tâm tình không cân xứng thế kia cơ hồ ở trong hình không có ai nhận ra hay sao?

Còn nữa, bọn họ tùy tiện tìm người giữa chừng thay thế cho người mẫu chuyên nghiệp, khách hàng không có ý kiến gì hay sao?

“ Mỹ nam! Đa tạ đã giúp đỡ một tay!”

Một bàn tay đập lên vai anh, cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu.

Huyền Diệu Phong quay đầu lại, thì ra đó chính là người đàn ông đã dám tùy tiện kéo anh tới đây, tổng giám chế nghệ thuật – A Bằng.

Anh không nói gì, chỉ gật đầu, coi như đáp lại lời cảm tạ của đối phương.

Rời khỏi vị trí công tác một giờ, cấp trên của anh không biết sẽ cho rằng anh thất trách, không có tinh thần trách nhiệm với công việc. Người không biết lại cho rằng anh bỏ việc đi chơi.

“ Tôi đi về làm việc đây .” Anh một lòng chỉ nghĩ đến công việc. Công việc, công việc…. Không đơn thuần chỉ vì bản thân, mà còn vì cô, người mà anh yêu…

“ Đừng nóng vội! Cùng tôi đi uống cà phê, tôi mời anh.” A Bằng làm theo ý mình, tự đưa ra quyết định.

Huyền Diệu Phong bị làm khó nhưng vẫn đưa ra lời cự tuyệt: “ Không cần. Tôi không uống cà phê.”

“ Cậu…cái cậu này thật quá đàng hoàng.” A Bằng vui vẻ cười to, cảm thấy rất ưng ý: “ Uống gì cũng được. Đi!”

“ Tôi thật sự phải về làm việc.” Huyền Diệu Phong không có ý muốn thỏa hiệp.

Nhìn ra anh rất nghiêm túc, trong mắt A Bằng lộ ra sự tán thưởng.

“ Đừng lo lắng, chuyện đó tôi sẽ giúp cậu.” Có lẽ là hợp ý, nên hắn đối với anh rất ưng ý và kiên nhẫn. “ Đi thôi!”

Từ chối không được, Huyền Diệu Phong chỉ còn cách thuận theo, cùng hắn rời đi.

Đi ra khỏi thang máy, lại gặp ngay một việc khiến anh giật mình.

Khí thế của nhân vật lớn quả thật không bao giờ giống những kẻ bình thường. Vừa xuất hiện, không khí bốn bên giống như trở nên thần thánh, làm lòng người kính sợ.

A Bằng lôi kéo anh sang một bên, đè thấp âm lượng nói: “ Vị bên phải trước mắt chính là chủ tịch của công ty chúng ta, còn vị đứng bên tay trái chính là….”

Không đợi hắn nói hết, Huyền Diệu Phong liền đáp tiếp: “Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phách Thiên, Tô Kiến Vũ.”

Ông ta…tai sao lại xuất hiện ở nơi này?

“ Ừ!” A Bằng phát hiện ánh mắt của anh khác thường, hiện lên một sự kiên định sáng ngời như sao. Quả thực, đó là một đôi mắt rất có sức hút.

Tô Kiến Vũ cũng nhìn thấy Huyền Diệu Phong. Ông cũng nhận ra anh, nhưng phải đến khi chạm đến ánh mắt sáng ngời không chút sợ hãi kia thì mới thật sự chú ý mà dừng chân lại.

Ý thức được Tô Kiến Vũ đang đứng trước mặt mình, Huyền Diệu Phong cảm thấy hết hồn. Anh chưa bao giờ hình dung sẽ được gặp nhân vật mình khâm phục, đồng thời cũng là cha của bạn gái mình trong một tình huống như thế này.

Cho dù có hốt hoảng nhưng tầm mắt anh không có tránh né.

Tô Kiến Vũ nheo mắt lại, trầm giọng nói: “ Cậu tên Huyền Diệu Phong đúng không?”

Nghe được doanh nhân tiếng tăm lẫy lừng gọi tên mình, Huyền Diệu Phong mở to mắt, kinh ngạc không ngậm miệng được. Sửng sốt hồi lâu, anh mới lên tiếng đáp lại: “Tôi là….”

Bởi vì duyên cơ của con gái, Tô Kiến Vũ đã sai người đi điều tra về Huyền Diệu Phong. Ông cũng đã từng nhìn qua ảnh của anh, bề ngoài xuất sắc khắc sâu vào mắt ông. Mặt khác, người này lại còn ngang nhiên đem con gái ông ra ngoài qua đêm cùng một chỗ, càng làm ông tức giận, lửa giận kéo dài lan chừng tận mấy ngày.

Vô luận như thế nào, ông cũng không cho phép đứa con gái tâm can bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay của mình cùng một tên tiểu tử một nghèo hai trắng, thanh liêm đến từ nông thôn này ở chung một chỗ. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của ông để đi đâu?!

Con gái vẫn còn nhỏ, chuyện gì cũng chưa gặp qua, nêm mới dễ dàng mê luyến loại đàn ông hời hợt đẹp mắt nhưng chỉ có hai bàn tay trắng này.

Ông đã một tay sáng lập lên cả một tập đoàn khổng lồ, tương lai chắc chắn muốn giao cho con gái, con rể của ông. Thân làm cha, ông phải có trách nhiệm tìm cho con một đối tượng kết hôn thật xứng đáng, để nó hạnh phúc cả đời. Ông không muốn bảo bối của mình đi theo loại con trai này mà chịu khổ, cũng không thể trơ mắt nhìn ccon mình bị rơi vào tay một tên tiểu nhân mặt trắng.

Tóm lại, ông phải dốc toàn lực ngăn cản.

“ Cậu làm việc ở đây sao?” Tô Kiến Vũ bỏ qua cảm giác không vui bất mãn, nghiêm mặt, lạnh lùng chất vấn.

“ Vâng!” Huyền Diệu Phong kính cẩn trả lởi: “ Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm.”

Trầm ngâm, Tô Kiến Vũ quay sang phân phó với trợ lý bên cạnh: “ Sắp xếp thời gian, tôi muốn dùng cơm với cậu ta.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ người ở đây đều kinh ngạc, bao gồm cả người trong cuộc là Huyền Diệu Phong. Lòng người thâm sâu, nằm ngoài dự đoán.

“ Hai người quen biết nhau sao?” Chủ tịch công ty NewTop Lý Gia Quảng tò mò hỏi lão bằng hữu.

Nếu vậy thì chắc chắn ông phải quan tâm đặc biệt đến anh chàng nhân viên mới này rồi!

“ Một hậu bối!” Tô Kiến Vũ hời hợt trả lời cho qua, không nói thêm gì nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.