Tô Triệt đến nhà Thạch Thương Ly đã là sáu giờ chiều, hai người đàn ông ở phòng khách xem báo , chơi game. Đậu Đậu lúi cúi trong phòng bếp, lúc chuông cửa vang lên thì cô đang đeo tạp dề, trong tay cầm cái muỗng hấp tấp đi mở cửa. Hai người đàn ông ngồi yên không nhúc nhích.
Tô Triệt thấy Loan Đậu Đậu thì sửng sốt, đứng ở cửa một lúc lâu không nói nên lời.
“Ha Ha, anh đến rồi à, mau vào nhà ngồi đi! Tổng giám đốc đang xem báo!” Loan Đậu Đậu quơ quơ cái muỗng trong tay, dáng vẻ rất đáng yêu.
“Hả?” Thạch Thương Ly nhíu mày, sắc mặt không vui.
Loan Đậu Đậu le lưỡi một cái, lập tức đổi giọng: “Thương Ly, giám đốc tới.”
Ánh mắt Tô Triệt ảm đạm, không còn nhiệt tình nữa. Cô đeo tạp dề ở nhà Thạch Thương Ly, cầm cái muỗng trong tay, gọi tên tổng giám đốc, không cần nói cũng biết quan hệ của bọn họ như thế nào.
Thạch Thương Ly khách sáo nói: “Hoan nghênh anh đến nhà tôi, vốn dĩ muốn mời anh đến nhà hàng nhưng Đậu Đậu kiên trì muốn mời anh đến nhà.”
Gương mặt Loan Đậu Đậu tối sầm, mẹ kiếp, rốt cuộc là ai kiên trì? Cô căn bản không nói gì!
Tô Triệt tới bắt tay, giọng nói nhẹ nhàng: “Tay nghề của Đậu Đậu rất tốt.”
Thạch Thương Ly khẽ nở nụ cười, nói một câu trong nháy mắt có thể giết người: “Là ban đầu anh dạy bảo tốt, nếu không bây giờ tôi không có phúc phần đó.”
Không khí thật kỳ quái! Rõ ràng lời nói của hắn muốn giết người, rõ ràng muốn đâm chết lòng Tô Triệt, chọc anh ta không biết quý trọng bảo bối, hôm nay hắn mới có thể hưởng phúc như vậy.
“Ha ha, Bọ Hung tiếp khách đàng hoàng đi!” Loan Đậu Đậu quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm người còn đang chơi trò chơi. Bàn tay nhỏ bé kéo ống tay áo Thạch Thương Ly: “Đến phòng bếp đi!”
Thạch Thương Ly gật đầu, khách khí nói: “Tôi đi giúp cô ấy, anh cứ tự nhiên.”
Tô Triệt gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đậu Đậu đang níu ống tay áo Thạch Thương Ly.
Loan Đậu Đậu đứng trong phòng bếp chống nạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Thạch Thương Ly: “Anh nói xem những lời anh mới nói kia là có ý gì?”
Thạch Thương Ly lạnh nhạt lấy từ trong ngăn tủ ra gói trà ra pha, nhẹ nhàng nói: “Tất cả ý tứ đều hiện rõ trên mặt!”
Ánh mắt Loan Đậu Đậu nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn một lúc lâu, sờ cằm như suy nghĩ gì đó: “Tại sao anh và Bọ Hung kiên trì muốn mời Tô Triệt ăn cơm? Hay tại sao lại muốn dùng danh nghĩa của tôi mời khách? Không phải các anh muốn làm chuyện gì xấu chứ?”
Bàn tay cầm hộp trà của Thạch Thương Ly khẽ ngưng, ánh mắt sắc bén quay sang nhìn cô, môi mỏng khẽ nói: “Tiêu diệt chướng ngại vật.”
“À!” Loan Đậu Đậu trợn to hai mắt, không hiểu ý hắn muốn nói gì: “Anh nói gì tôi không hiểu?”
Qua kính thủy tinh Thạch Thương Ly nhìn Bọ Hung nói chuyện với Tô Triệt, sắc mặt ngày càng tái nhợt, đáy mắt u buồn, mặc dù không biết rốt cuộc Thạch Lãng nói gì với anh ấy cái gì nhưng có thể xác định là không lâu nữa Tô Triệt sẽ biến mất.
Tâm tình nhất thời rất vui, giơ tay sờ sờ đầu Loan Đậu Đậu, giọng nói có phần cưng chiều: “Ngoan, cô chỉ cần nấu cơm, những thứ khác không cần hiểu.” Anh sẽ giúp em giải quyết tất cả.
Loan Đậu Đậu cảm thấy nhiệt độ từ đầu ngón tay hắn truyền đến, không nhịn được gương mặt ửng đỏ. Méo miệng: “Hình như tôi ở đây chỉ có chức năng nấu cơm.”
“Còn nhiều hơn thế nữa!”
“Hả?”
Ánh mắt Loan Đậu Đậu kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuấn của hắn càng ngày càng đến gần, sau đó ngón tay hắn nắm cằm cô, đôi môi mềm mại bao trùm lên môi cô. Trong nháy mắt bất tỉnh, đầu óc trống rỗng.......
Bên tai chỉ còn lại giọng nói của Bọ Hung trong phòng khách.......
Hơi thở cực nóng phả trên mặt, bên tai còn truyền đến giọng nói mập mờ: “Còn có chức năng làm ấm giường!”