Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 102: Chương 102






Loan Đậu Đậu cầm bánh ngọt cùng trà sữa không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.

Kỳ Dạ khô nước mắt nằm ngay đơ trên giường không nhúc nhích.

Loan Đậu Đậu rón rén đi tới mới phát hiện cậu trợn to hai mắt nhìn trần nhà chứ không ngủ: “Không ngủ thì dậy ăn chút gì đi, thất tình là chuyện nhỏ không có gì phải buồn.”

Kỳ Dạ nghiêng đầu liếc nhìn cô, lẩm bẩm: “Thất tình gì chứ? Là tôi bỏ anh ta! Tôi không thất tình!”

“Dạ, cậu bỏ anh ấy, bỏ anh ta cũng phải ăn bánh ngọt.......” Loan Đậu Đậu nhin chằm chằm bánh ngọt nuốt nước miếng, mặc dù vừa rồi mới ăn một chén cơm, gặm hai đùi gà, hai cánh gà, hai chén canh cá nhưng bây giờ vẫn muốn ăn gì đó nhất là lại đang đứng trước bánh ngọt ngon miệng này.

Kỳ Dạ ngồi dậy ngồi trên giường nhận lấy báng ngọt, động tác bỏ vào miệng cũng giống như máy, không cách nào nhúc nhích. Bánh ngọt hòa tan ở đầu lưỡi, rõ ràng là ngọt, giờ phút này lại cực kỳ khó ăn. Thiếu chút nữa không nhịn được rơi nước mắt.......

Loan Đậu Đậu cởi dép ngồi trên giường với cậu, cúi đầu nhìn ly trả sữa trong tay, giọng nói mất mát: “Kỳ Dạ, xin lỗi.” Cô không nên dẫn cậu đến gặp Thẩm Nghịch, không nên để hai người quen nhau, nếu không hai người sẽ không trở nên như vậy.

Động tác Kỳ Dạ cứng đờ, thả tay xuống. Ngẩng đầu nhìn cô đang cúi đầu, nghiêm túc nói: “Đừng dại dột, chuyện này không liên quan gì đến cô!”

“Cậu thật sự không trách tôi sao?” Loan Đậu Đậu nghiêng đầu, ánh mắt cẩn thận nhìn cậu.

Kỳ Dạ trợn mắt, có thể trách cô được sao? Dám trách sao? Vừa rồi bị Thạch Thương Ly đánh rất đau! Anh trai có Bánh bao đậu ngay cả em trai cũng không cần, mặc dù không lưu lại dấu vết gì nhưng rất đau!

Loan Đậu Đậu nuốt nước miếng, mắt nhìn bành ngọt tay cậu, nuốt nước miếng giống như chưa được ăn lâu lắm rồi “Bác Mao nói lãng phí chính là tội phạm, dù sao cậu cũng ăn không nổi nữa, vậy cho tôi ăn đi......”

Kỳ Dạ tối sầm mặt, thật ra vừa rồi xin lỗi chỉ là giả sao? Chỉ vì muốn ăn bánh ngọt sao! Thôi, cho cô bánh ngọt vậy.

“Cappuccino, cậu thật tốt. Trong ba người đàn ông chỉ có cậu là tốt nhất, đẹp trai nhất.......”

“Được rồi, bớt nịnh hót đi.” Kỳ Dạ cắt ngang cô, thở ra một hơi. Dường như muôn thở hết toàn bộ áp lực trong người. Nghiêng đầu nhìn những ngôi sao đang chiếu sáng ngoài cửa sổ.

“Bánh bao đậu, cô rất yêu anh tôi sao?”

Loan Đậu Đậu miệng đầy bơ sửng sốt một chút: “Yêu nhau?” Hất đầu nói: “Không biết.”

“Vậy sao cô lại muốn gả cho anh ấy?” Kỳ Dạ tò mò nhìn cô, về lý thì Bánh bao đậu cũng như bao cô gái khác rất coi trọng chuyện hôn nhân.

Loan Đậu Đậu hung hang cắn bánh ngọt, lẩm bẩm, khó chịu: “Không phải do anh ấy uy hiếp tôi sao!”

“Vậy là cô rất thích anh ấy phải không?”

Loan Đậu Đậu dừng động tác ăn, ngẩng đầu nhìn cậu một lúc lâu, liếm liếm khóe môi cuối cùng nói một câu. Cúi đầu tiếp tục ăn bánh ngọt, trong miệng đều là vị ngọt của bánh.

Kỳ Dạ nhíu mày, giọng nói chắc chắn: “Cô không nói tôi cũng biết, một cô gái nếu không phải vì yêu người đàn ông, nếu như người đàn ông kề dao vào cổ cô cũng sẽ không gả cho anh ta. Cô rất thích anh trai tôi.”

“Ừ.” Loan Đậu Đậu không ngẩng đầu, ăn bánh ngọt nghĩ thầm trong bụng chắc là như vậy. Thíc-->Rất thích-->Yêu-->Rất yêu. Bây giờ hình như đang trong giai đoạn rất yêu rồi, yêu đến nỗi không kiêng kỵ trước mặt hắn, lệ thuộc cùng ăn vạ.

Kỳ Dạ nhìn chằm chằm cô, không hiểu sao cô lại thẳng thắn thừa nhận yêu Thạch Thương Ly. Giống như Thạch Thương Ly chính là người đàn ông mà ít có phụ nữ yêu.......

Loan Đậu Đậu sẽ không nói cho cậu biết, Phân Ruồi chưa bao giờ nói yêu cô, vừa bắt đầu là trêu cợt đến bắt nạt, bây giờ là vì đứa bé bắt đầu yêu. Mặc dù không nói là vì đứa bé nhưng trên thực tế là bởi vì đứa bé trong bụng.......

“Bánh bao đậu, nếu như có một ngày tôi làm cô tổn thương, cô có tha thứ cho tôi không?” Kỳ Dạ chợt mở miệng, đề tài đã được đổi.

“Tha thứ cái đầu cậu. Nếu tôi biết cậu làm tôi tổn thương, tại sao tôi có thể tha thứ chứ?” Loan Đậu Đậu liếc cậu: “Cậu ngu ngốc hả?”

Kỳ Dạ không lên tiếng chỉ cười cười: “Tôi không thể hỏi sao? Bánh bao đậu miệng cô đầy bơ.......” Đưa tay giúp cô lau bơ dính trên miệng, da cô giống như sữa tươi, thật thoải mái.

Loan Đậu Đậu le lưỡi một cái khẽ cười.......

Thạch Thương Ly đứng ở cửa nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của hai người, khóe miệng có nụ cười như ẩn như hiện, nếu vĩnh viễn có thể như vậy thì thật là tốt.

Suốt cả một tháng, Lona Đậu Đậu bị cấm túc không được phép ra khỏi cửa, trừ khi đến bệnh viện kiểm tra, Kỳ Dạ thường ở nhà cùng cô, mỗi ngày sau khi ăn cơm xong đều bị cô đưa ra ngoài đi bộ. Trong thời gian này cũng không gặp Thẩm Nghịch, không gọi điện thoại, càng không có ai nhắc đến tên anh ta trước mặt cậu. Bọn họ cứ như vậy giống như cắt đứt không còn qua lại.

Thạch Lãng ở trong phòng hội nghị của công ty nổi đóa mắng toàn bộ quản lí đến xanh mặt, sau đó tức giận đi về nhà.

Giờ này người khác đang ở nhà ôm vợ đọc truyện cổ tích.......

“Mẹ kiếp! Rốt cuộc hai người có nhân tính hay không? Mỗi ngày tôi đều phải ở công ty mệt muốn chết, ăn không ngon, ngủ không ngon, hai người ngày ngày ở nhà ân ái! Ăn cơm, ngủ, xem ti vi......Tôi không làm nữa!” Thạch Lãng hung hăng ném áo khoác xuống đất, tức giận cắn răng nghiến lợi.

Thạch Thương Ly bình tĩnh nhìn hắn ta, nói hời hợt một câu khiến hắn ta ngoan ngoãn ngậm miệng: “Cậu dọa sợ con gái tôi rồi.”

Thạch Lãng tức giận sắc mặt nhăn nhó, ánh mắt nhìn bụng Loan Đậu Đậu chợt ỉu xìu như quả bóng xì hơi. Cắn môi, đôi mắt đáng thương: “Bánh bao đậu.......”

Hai chân Loan Đậu Đậu đặt trên đùi Thạch Thương Ly, để hắn xoa bóp, cô đọc truyện cổ tích. Vô tội nhún vai: “Bảo bối muốn ba nên anh phải cực khổ rồi Bọ Hung.......về sau bảo bối ra đời nhất định sẽ có hiếu với anh.”

Thạch Lãng ngã xuống đất.

Tổng công ty bên kia bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy làm cho người ở công ty bên này bàng hoàng, Thạch Thương Ly cũng không biết chỉ có thể kéo dài thời gian nhanh nhất. Thậm chí hai ngày nay đi cùng Thạch Lãng đến công ty được một lúc lại về nhà với vợ.

Thạch Lãng bất đắc dĩ than thở: “Anh quay về giải quyết vấn đề đi.”

Thạch Thương Ly cầm tài liệu liếc nhìn hắn ta, sắc mặt lạnh lùng.

“Bây giờ chọc giận ông ấy nói không chừng Đậu xanh nhỏ sẽ càng nguy hiểm. Cho dù có đứa bé cũng sẽ không may mắn thoát khỏi.” Thạch Lãng bổ sung.

Thì ra là hắn ta đang nói những quan hệ này, Thạch Thương Ly đã sớm nghĩ tới, chỉ là không muốn quay về. Trong lòng rất rõ ràng lần này quay về sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không lo lắng Đậu Đậu sẽ đổi lòng, chỉ lo lắng hắn đi sẽ không ai chăm sóc cô, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Thạch Lãng nhíu mày, lẩm bẩm: “Công ty tôi sẽ giúp anh quản lí, tôi cũng sẽ giúp anh chăm sóc vợ anh. Dù sao còn có Kỳ Dạ ở cùng cô ấy. Không có gì lo lắng.”

“Kỳ Dạ vẫn còn là con nít.” Thạch Thương Ly trầm giọng nói. Cũng vì hắn ta nên hắn mới không yên lòng.

Nhưng chuyện ở Pháp không cách nào kéo dài được nữa. Thạch Lãng nói rất đúng, nếu không giải quyết chỉ làm tình hình Đậu Đậu càng nguy hiểm hơn, không có cánh nào khác đành phải nhờ Thẩm Nghịch chú ý.

Loan Đậu Đậu tắm xong đi ra thấy Thạch Thương Ly đang xếp đồ thì kinh ngạc: “Anh phải đi công tác sao?”

Thạch Thương Ly dừng động tác, quay đầu nắm tay cô ôm vào ngực ngồi trên giường, bàn tay lấy túi trùm tóc ném vào thùng rác, ngón tay đan vào mái tóc đen mềm mượt, giọng nói trầm thấp mê người: “Anh phải đi Pháp một thời gian, có thể rất nhanh sẽ quay về, cũng có thể đi lâu một chút. Em nhớ chăm sóc tốt bản thân, chăm sóc con chúng ta. Không được ăn quá nhiều dầu, không cho phép chạy đến quán rượu. Có nghe hay không?”

“Oh.......” Không biết vì sao khi nghe thấy hắn hải đi trong một thời gian dài trong lòng rất buồn, hơn nữa có một cảm giác kỳ quái, giống như hắn đi rồi sẽ không quay lại.

Thạch Thương Ly nhạy cảm phát hiện ra tâm tình cô không tốt, biết phụ nữ có thai rất dễ suy nghĩ lung tung. Ôm chặt cô hơn, hít thở sâu: “Em như vậy làm sao anh có thể yên tâm đi Pháp? Nếu không anh đưa em đi cùng?”

“Em không muốn! Em không nói được tiếng Pháp!” Loan Đậu Đậu bĩu môi, cô không thích nước ngoài, ở trong nước vẫn tốt hơn.

Thạch Thương Ly khẽ cười: “Em không nỡ rời khỏi anh sao?”

“Em không có.” Loan Đậu Đậu le lưỡi, vịt chết còn muốn cứng mỏ, nếu hắn biết sẽ rất đắc ý.

“Không sao, anh không nỡ là được rồi.” Thạch Thương Ly rất ít khi nói lời ngọt ngào, tối nay lại hào phóng nói một câu khiến Loan Đậu Đậu hốt hoảng, sau đó gáy liền bị giữ chặt, đôi môi bị hắn trùm kín, lửa nóng triền miên, khó có thể tách rời........

Bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng chạy khắp cơ thể cô, bất tri bất giác cô đã bị hắn lột trần như quả vải, không tỳ vết, trong sáng thuần khiết, mùi thơm mê người. Ánh mắt mê ly nhìn hắn, đôi má ửng hồng, ở dưới cơ thể hắn trở nên nóng bỏng.

Kể từ sau khi mang thai hắn không chạm vào cô, thường ngày lúc ngủ hắn rất kiềm chế, kiềm chế không được phải đến phòng tắm giải tỏa, cô đều biết. Bàn tya nắm chặt cổ áo hắn, giọng nói mềm mại: “Có thể không? Bảo bối.......”

“Có thể.......Anh sẽ rất dịu dàng.” Thạch Thương Ly cúi đầu hôn cô lần nữa, đôi tay ôm lấy cô.

Loan Đậu Đậu cảm giác mình đang ở trong giấc mộng xuân thật đẹp, lửa nóng triền miên, dịu dàng đau đớn, tình đến chỗ sâu thì không biết có phải là ảo giác hay không, hình như nghe được ba chữ mà cô muốn nghe.......

Anh yêu em!

Hôm sau Loan Đậu Đậu ngủ như heo, Thạch Thương Ly gọi thế nào cũng không dậy. Mơ hồ nghe thấy bên tai có ai nói “Chờ anh về.”, sau đó lật người ngủ tiếp.

Thạch Thương Ly lưu luyến hôn môi cô, đứng dậy, nói với Thạch Lãng cùng Kỳ Dạ: “Làm phiền hai người chăm sóc cô ấy. Một lớn một nhỏ, nếu như có chuyện gì tôi sẽ không tha cho hai người.”

“Ừ.” Thạch Lãng nghiêm túc gật đầu, không có một chút đùa giỡn.

Kỳ Dạ gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc Bánh bao đậu.”

Cuối cùng Thạch Thương Ly vẫn không nhịn được nhìn cô một lúc lâu, sau đó xoay người bước đi, không hề nhìn thêm nữa, sợ nhìn thấy cô ấy thêm sẽ không muốn đi nữa.

Lần này hắn đí hết ba tháng, mỗi ngày đều gọi điện thoại về, Loan Đậu Đậu cảm thấy hắn không rắc rối nhưng sau mỗi cuộc điện thoại của hắn, một ngày rồi hai ngày, mỗi lần đều sẽ hỏi những câu: “Em khỏe không? Bảo bối khỏe không? Có nhớ anh không?” Sau đó cúp điện thoại.......

Tuy chỉ ngắn ngủi không tới một phút nhưng từ giọng nói của hắn có thể biết hắn rất mệt mỏi. Loan Đậu Đậu có thể tưởng tượng được bên kia hắn bận rộn như thế nào, có thể thức trắng đêm làm việc thậm chí không ăn cơm.

Đối với sự mệt mỏi của Thạch Thương Ly, cuộc sống của Loan Đậu Đậu trôi qua rất dễ dàng. Thạch Lãng đến công ty xử lý công việc từ chín giờ đến năm giờ, sau đó về nhà với Loan Đậu Đậu. Bởi vì không có đầu bếp Thạch Thương Ly nên mời một đầu bếp đến nấu cơm trưa, buổi tối Thạch Lãng nấu. Kỳ Dạ nhận nhiệm vụ ở bên cạnh Loan Đậu Đậu còn có quét dọn vệ sinh. Có thể khiến cho công tử Kỳ Dạ làm việc nhà, khắp thiên hạ cũng chỉ có Loan Đậu Đậu mới có bản lĩnh này.

Đêm khuya, Thạch Lãng xuống lầu tìm nước uống thấy trên ghế salon có người ngồi, sợ hết hồn, mở đèn nhìn thì mới thấy đó là Loan Đậu Đậu. Có bầu đã gần năm tháng, bụng to hơn những phụ nữ có thai khác, mặc áo ngủ nằm trên ghế.

“Muộn thế này rồi sao em còn chưa ngủ?” Thạch Lãng đi tới ngồi xuống, cầm tay cô mới biết bàn tay cô thật lạnh.

Loan Đậu Đậu phục hồi tinh thần: “A, không có gì, em mất ngủ không ngủ được mà thôi.”

Thạch Lãng hoài nghi, gần đây ban ngày cô cũng ngủ rất ít, buổi tối sao lại mất ngủ? Mắt nhìn điện thoại trên khay trà, trong lòng chợt hiểu: “Có phải em đang đợi điện thoại của anh ta?”

Sắc mặt Loan Đậu Đậu ngẩn ra, cười xin lỗi: “Bị anh phát hiện rồi, ba ngày rồi anh ấy chưa gọi điện thoại cho em.” Từ trước đến nay chưa từng như vậy.

“Có thể anh ấy rất bận cho nên nhất thời quên mất. Đừng đợi, anh ấy biết xem chênh lệch thời gian, bây giờ chắc chắn cho rằng em đang ngủ nên sẽ không gọi điện thoại.” Thạch Lãng cầm điện thoại kéo kéo cánh tay cô nói: “Em đi ngủ đi.”

Loan Đậu đậu bĩu môi, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn ta: “Nhưng thật sự em không ngủ được.” Cứ xem như bận, một phút gọi điện thoại cũng không có sao?Phân Ruồi, nhất định là ôm các cô gái Pháp quên mất cô rồi.

Thạch Lãng thở dài: “Vậy phải làm sao?”

“Đánh bài!” Kỳ Dạ mặc áo ngủ hình phim hoạt hình đi từ trên lầu xuống, cười nói: “Tôi cũng không ngủ được, vậy đánh bài đi.”

“Được! Ai thua phải sủa như chó.” Loan Đậu Đậu vừa nghe đánh bài liền hưng phấn, hai người đàn ông nhìn nhau, tối sầm mặt nhưng phụ nữ có thai là lớn nhất nên vẫn đồng ý.

Vì vậy buổi tối có hai người đàn ông đánh bài cùng người phụ nữ có thai, Loan Đậu Đậu ngáp liên tục dựa vào ghế salon ngủ thiếp đi. Hai người đàn ông thấy cô ngủ thiếp đi rốt cuộc thở dài. Thạch Lãng bế cô về phòng. Bởi vì bụng to cơ thể trở nên nặng khiến cho Thạch Lãng toát mồ hôi.......

Kỳ Dạ nằm trên ghế salon ngáp, miệng cắn ống hút uống sữa chua, giọng nói u oán: “Vì để cho cô ấy vui, cả đêm tôi phải sủa như chó thật bi thảm.”

Thạch Lãng nhíu mày, nhún vai: “Tôi cũng không hơn cậu! Kỹ thuật đánh bài của cô như vậy muốn thua không có dấu vết gì tôi cũng mệt chết.”

Kỳ Dạ ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn hắn ta nghiêm túc nói: “Anh nói xem anh cả sẽ ở Pháp không về nữa sao?”

“Đi chết đi.” Thạch Lãng cầm gối đập đầu cậu: “Có thể nói trước mặt tôi nhưng không được nói với Đậu xanh nhỏ. Ba ngày anh ta chưa gọi điện cô ấy đã mất ngủ, nghe những lời này thì sẽ thế nào?”

“Cắt. Tôi không ngốc đến nỗi nói trước mặt cô ấy. Nhưng anh trai không quay về người được lợi lớn nhất không phải anh sao? Đừng cho là tôi không biết anh thích Bánh bao đậu, mỗi ngày buổi tối anh đều nhìn cô ấy, còn len lén hôn cô ấy! Tôi thấy hết.......” Kỳ Dạ nở nụ cười gian xảo.......

Sắc mặt Thạch Lãng thản nhiên không phủ nhận: “Như vậy thì sao? Nếu như Thạch Thương Ly không thể đem hạnh phúc cho cô ấy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm đó.”

Kỳ Dạ nhíu mày nghiêm túc nói: “Bánh bao đậu bà anh trai đã kết hôn, cô ấy là chị dâu của chúng ta! Trước kia anh có thể có suy nghĩ này, bây giờ nên cắt đứt. Nếu không chính là loạn luân.......”

“A!” Thạch Lãng không khỏi cười lạnh, ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm Kỳ Dạ cười nói: “So với người đồng tính luyến ái là cậu, thì tôi có là gì chứ?”

“Thạch Lãng, anh thật quá đáng.” Bị đâm chọt, Kỳ Dạ như sư tử tức giận, mắt phóng hỏa nhìn Thạch Lãng quát: “Anh thì tốt hơn chỗ nào chứ! Mẹ là Gà, anh là con của Gà.”

Khuôn mặt Thạch Lãng dưới ánh đèn tái nhợt,đôi mắt sắc bén nhìn người cậu, cắn răng nghiến lợi: “Kỳ Dạ, thu lại lời cậu vừa nói.”

“Tôi không thu! Không muốn thu! Lời tôi nói đều là thật, tại sao lại phải thu? Xem như cậu họ Thạch Thì sao? Mẹ cậu vẫn là Gà, anh không phải là nghiệt chủng của tình một đêm sao.......A........”

Kỳ Dạ bị đấm nằm trên đất, đau đến nhe răng trợn mắt, ngửa đầu thấy Thạch Lãng tức giận đến biến sắc, đứng lên vẫn bị hắn ta đánh. Nhất thời hai người liền đánh nhau, khiến mọi thứ bể tan tành. Hai người đánh nhau không có kỹ xảo gì, Kỳ Dạ thua cho nên ăn cũng tương đối nghiêm trọng. Khóe miệng tụ máu bầm, khóe mắt bầm tím, gãy một cái răng, không thể ăn gì.......

Thạch Lãng yêu mặt như mạng sống nên luôn che chở, vì vậy máu bầm đều tụ trên người, điểm này tương đối thua thiệt. Ví dụ như lúc này......

“Đau.......Đau.......Cô nhẹ một chút......” Kỳ Dạ đau đớn gào khóc, một mực né tránh, không muốn bị chạm vào.

Loan Đậu cầm trứng lăn trên mặt Kỳ Dạ, nghe thấy cậu kêu la không nhịn được tăng lực. Trừng mắt nhìn cậu tức giận nói: “Đau cho đáng đời! Đã lớn như vậy còn đánh nhau? Chơi rất vui phải không?” Câu cuối cùng Đậu Đậu nói cho Thạch Lãng nghe.

Kỳ Dạ cong môi, thấy cô tức giận nên không dám nói chuyện.

Loan Đậu Đậu vẫn cảm thấy rất tức giận, rốt cuộc có chuyện gì mà không giải quyết được nhất định phải đánh nhau? Nghiêng đầu căm tức nhìn Thạch Lãng quở trách: “Anh, anh thật quá đáng, đánh nhau với Phân Ruồi thì không nói, sao lại đánh nhau với Kỳ Dạ? Cậu ấy là em trai anh, cậu ấy nhỏ như vậy nếu bị anh đánh bị thương thì sao? Mỗi lần đánh nhau đều có anh, nói anh không sai em không tin.”

Kỳ Dạ thấy Bánh bao đậu vì mình nói chuyện, lập tức vui vẻ hướng về phía Thạch Lãng làm mặt hề.

Thạch Lãng nhìn khuôn mặt tức giận của Đậu Đậu lại nhìn Kỳ Dạ, môi mỏng khẽ cười lạnh: “Dù sao trong mắt mọi người, tôi làm gì cũng sai. Hai người bọn họ vĩnh viễn đúng......”

Xoay người rời khỏi phòng khách, nếu lúc này không đi hắn ta sợ nhịn không được sẽ đánh Kỳ Dạ!

Loan Đậu Đậu ngơ ngác, không phải chỉ nói hắn ta vài câu sao? Có cần phải tức giận như vậy hay không? Quay đầu lại, Kỳ Dạ lập tức thu hồi mặt quỷ, làm ra vẻ đáng thương “Anh ta sao vậy?”

Kỳ Dạ bất mãn: “Làm sao tôi biết? Anh ta luôn thần kinh như vậy, cô quan tâm làm gì, nhanh xoa cho tôi, chỗ này thật đau......” Chỉ khóe mắt phải của mình.

“Tôi còn chưa nói cậu, sao lại đánh nhau với anh mình? Anh em phải tương thân tương ái. Còn ngữ cách cậu nói chuyện với Bọ Hung cũng có vấn đề, sao lại nói chuyện với anh trai như vậy?” Loan Đậu Đậu lần nữa hung hăng ấn vào vết máu bầm của cậu.

Kỳ Dạ đau đến cau mày, không nhịn được lẩm bẩm: “Ai là em trai anh ta? Tôi chỉ có một người anh là Thạch Thương Ly.”

Loan Đậu Đậu liếc mắt nhìn cậu, không nói gì nữa. Biết tỉnh cảm của cậu và Thạch Thương Ly rất tốt nhưng không biết hai người này sao lại chèn ép Bọ Hung như vậy, dù sao trong cơ thể mỗi người đều có chung một dòng máu.

“Cậu còn chưa nói tại sao đánh nhau?”

Kỳ Dạ xoa xoa khóe miệng, rầm rì không nói chuyện. Sao có thể nói với Bánh bao đậu.

“Không nói? Không nói? Đau chết cậu......”

“Chao ôi, bánh bao đậu cô muốn mưu sát chú út sao......”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.