Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 105: Chương 105






“Hôm qua điện thoại của tôi bị rớt bể. Bây giờ tôi sẽ đến ngay, anh chờ một chút.” Loan Đậu Đậu không hỏi, trực tiếp cúp điện thoại. Cầm khăn giấy lau miệng, hốt hoảng đi lấy ví tiền và chìa khóa.

Thạch Thương Ly cùng Kỳ Dạ sửng sốt một chút, đứng lên, không hẹn mà cùng mở miệng: “Có chuyện gì vậy?”

“Thẩm Nghịch xảy ra chuyện. Mắt anh ấy không nhìn thấy, bây giờ muốn em đến đón anh ấy.” Loan Đậu Đậu vội vã chạy đi thay giày.

Thạch Thương Ly đi lên nắm tay cô, giọng nói trầm thấp tỉnh táo: “Bây giờ bụng em đã lớn, đừng đi lung tung, để anh đi đón cậu ấy.”

“Không được.” Loan Đậu Đậu phủ định hoàn toàn, nhìn Thạch Thương Ly lại nhìn Kỳ Dạ đứng ở phía sau, hít sâu một hơi: “Thẩm Nghịch là người có lòng tự ái rất cao, không phải hai người không biết. Tại sao anh ấy không gọi cho ai khác lại gọi cho em? Nói rõ ra là anh ấy hết cách rồi, lại không muốn bị người khác nhìn thấy vẻ nhếch nhác của bản thân. Nếu hai người thay em đi, hoặc đi theo em, anh ấy sẽ rất khó chịu. Yên tâm, em không sao.”

Thạch Thương Ly thoáng ngỡ ngàng, không phải người ta mang thai độ thông minh thường hạ thấp sao? Sao cô mang thai lại trở nên hoàn toàn ngược lại? Nhưng không thể phủ nhận cô nói hoàn toàn đúng.......Móc điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô: “Vậy em cẩn thận một chút, nhớ gọi điện thoại cho anh, khi về anh đến đón em.”

“Ừ.” Loan Đậu Đậu gât đầu, cầm điện thoại đi ra bên ngoài.

Thạch Thương Ly nhìn cô đi xuống, thậm chí thông qua cửa sổ nhìn cô lên xe. Nếu như là người khác, hắn sẽ không để Đậu Đậu ôm bụng bự đi đón thế nhưng đó lại là Thẩm Nghịch, là anh em của hắn, Đậu Đậu cũng dành tình cảm cho anh ta rất nhiều, cho dù hắn không đồng ý, Đậu Đậu vẫn sẽ kiên trì muốn đi. Vậy không bằng để cô đi đón người.

Sắc mặt Kỳ Dạ trắng bệch, trong lòng không dễ chịu cùng lo lắng. Anh ta xảy ra chuyện gì? Tại sao muốn Bánh bao đậu đi chứ không phải cậu? Bánh bao đậu như vậy còn hiểu rõ anh ta, cậu không cách nào hiểu rõ người đàn ông đó.

Thạch Thương Ly quay đầu vỗ vai cậu an ủi: “Yên tâm đi, bọn họ không có việc gì.”

“Anh, anh không ghen tỵ Bánh bao đậu hiểu Thẩm Nghịch như vậy sao?” Kỳ Dạ không nén được tò mò, bởi vì Thạch Thương Ly cũng không phải người đàn ông rộng lượng như vậy, ngược lại là người đàn ông muốn giữ lấy người phụ nữ của mình. Tại sao hắn lại dễ dàng tha thứ Bánh bao đậu hiểu rõ cùng quan tâmThẩm Nghịch như vậy?

Thạch Thương Ly khẽ cười, hời hợt nói: “Đó là chuyện của bọn họ chúng ta sẽ không hiểu. Tôi chỉ xác định Thẩm Nghịch sẽ không làm cô ấy tổn thương, cô ấy sẽ không yêu Thẩm Nghịch là được rồi.”

Im lặng quay người đi lên lầu.

Kỳ Dạ đứng tại chỗ suy nghĩ lời nói của Thạch Thương Ly, không thể không bội phục cơ trí của Thạch Thương Ly. Người đàn ông này không chỉ có mãnh liệt muốn giữ lấy mà còn năng lực phân tích và sự tỉnh táo cực mạnh.

Thật ra Thạch Thương Ly còn một câu chưa nói với Kỳ Dạ, Thẩm Nghịch thích Đậu Đậu nhưng người anh ta yêu là cậu đấy Kỳ Dạ.

Loan Đậu Đậu đi xe đến chỗ Thẩm Nghịch nói, ở một quầy bán đồ lặt vặt cũ rách tìm được Thẩm Nghịch. Trogn nháy mắt thiếu chút nữa nhận không ra, khuôn mặt Thẩm Nghịch mệt mỏi, chân mày nhíu lại, môi mỏng mím chặt, áo vét đắt tiền rách bươm chỉ còn áo sơ min, quần tây dính bùn đất, lòng bàn tay còn bị thương.

“Trời ạ! Sao anh lại tới chỗ này? Soa lại biến thành như vậy?” Loan Đậu Đậu trợn mắt há hốc mồm, vẫn không thể tin được. Khóc trách anh ta không muốn tìm ai khác, bộ dáng chât vật làm sao Thẩm Nghịch có thể để cho người khác nhìn.

Thẩm Nghịch nghe thấy giọng nói của cô, nhìn thấy mờ mờ cô đang đi về phía anh ta, thần kinh căng thẳng chợt thả lỏng. Mặt không chút thay đổi, giọng nói lạnh nhạt: “Cô trả tiền cho ông chủ trước rồi đưa tôi về.”

Loan Đậu Đậu như trong mộng giờ mới tỉnh, vội vàng gật đầu, đưa tiền cho ông chủ, dắt tay anh ta lên xe.

Tuy rằng Thẩm Nghịch nhìn nhếch nhác nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, con ngươi lạnh lùng giống như đang cực lực kiềm nén cái gì. Môi mở lại đóng nhiều lần nhưng không nói câu nào.

Loan Đậu Đậu lấy từ trong túi ra chai nước cùng khăn giấy thấm ướt nhẹ nhàng lau bàn tay bị thương của anh ta “Cái gì cũng đừng nói......Chờ về nhà rồi hãy nói.”

Thẩm Nghịch gât đầu, nghiêng đầu hướng ra cửa sổ. Quả nhiên......Loan Đậu Đậu là người hiểu rõ con người anh ta nhất.

Về đến nhà Thẩm Nghịch, Loan Đậu Đậu đưa anh ta về phòng trước, sau đó xem nhà Thẩm Nghịch như nhà mình, thứ gì cũng có thể dễ dàng tìm được, mặc dù bụng bự đi lại có chút bất tiện nhưng không làm khó được cô. Đến phòng thì Thẩm Nghịch đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, chỉ là nút áo cài lệch, có thể biết, hôm nay Thẩm Nghịch xảy ra chuyện khiến anh ta mất tập trung, nên tay anh ta mới cài sai như vậy.

Loan Đậu Đậu để hộp thuốc ở một bên, đưa tay cởi nút áo anh ta cài lại cho đúng. Cầm tay anh ta, dùng thuốc xử lý vết thương.

Thẩm Nghịch căng thẳng vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng để Loan Đậu Đậu giày vò, trong không gian chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, không có cảm giác tồn tại.

“Được rồi, anh đói không? Tôi nấu cơm cho anh ăn.” Loan Đậu Đậu vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

Thẩm Nghịch nghiêng đầu, nắm tay cô, giọng trầm thấp: “Tôi có thể ôm cô một chút không?”

Giọng nói khàn khàn tràn đầy mờ mịt, còn có bi thương làm người ta không khỏi chua xót.

Loan Đậu Đậu sửng sốt, không chần chừ nắm tay anh ta nói: “Dĩ nhiên có thể, chẳng qua bụng tôi lớn, anh đừng ép bảo bối là được.”

Một giây tiếp theo Thẩm Nghịch giang hai cánh tay nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, vùi đầu trên vai cô, ngửi hương thơm từ mái tóc cô, còn có mùi sữa thơm trên người cô. Hoảng loạng cũng từ từ bình tĩnh lại. Cổ họng đau nói không nên lời, hốc mắt ửng đỏ nhưng không có bất cứ vật gì chảy xuống.

Loan Đậu Đậu bị anh ta ôm, đôi tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng anh ta như dỗ một đứa trẻ, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói. Nếu như Thẩm Nghịch muốn nói, tự nhiên sẽ cho cô biết. Bây giờ anh ta chỉ cần một người ở bên cạnh mà thôi.

Một lúc sau rốt cuộc Thẩm Nghịch buông cô ra, mím môi nói: “Nấu đồ cho tôi ăn đi.”

“Ừ.” Loan Đậu Đậu đứng dậy đi vào phòng bếp, nhà Thẩm Nghịch vẫn vắng lạnh như cũ, trong tủ lạnh không có gì, nhìn là biết lâu rồi chưa nấu cơm, bởi vì rau dưa héo hết, không còn tươi. Tiện tay cầm trứng gà và cà chua đi nấu mì.

Thẩm Nghịch ngồi trước bàn ăn, mùi thơm bốc lên không khỏi mỉm cười: “Vẫn là tay nghề của cô tốt nhất.”

Loan Đậu Đậu ngồi trước mặt anh ta, đôi đũa đặt ở vị trí cố định chứ không để trong tay anh ta. Hành động như vậy là duy trì thói quen của anh ta để không đụng lòng tự ái của anh ta. “So với đầu bếp năm sao của Phân Ruồi thì tay nghề của tôi có là gì.”

Thẩm Nghịch cười, cúi đầu ăn mì không nói chuyện nữa.

Loan Đậu Đậu nhìn anh ta ăn, trong lòng thoải mái. Thẩm Nghịch khó ở chung với người khác, Kỳ Dạ bị anh ta làm cho tức không chịu được nhưng cô lại có thể ở chung với anh ta, khi anh ta chật vật nhất liền nhớ tối cô, rõ ràng cô cũng là bạn tốt của anh ta.

Hình như Thẩm Nghịch rất đói, ăn hết một bát mì, thậm chí nước mì cũng không còn. Loan Đậu Đậu hít hà: “Mấy ngày rồi anh chưa ăn cơm?”

“Bắt đầu từ tối hôm qua.”

Loan Đậu Đậu nhịn không được trợn mắt: “Anh muốn giảm cân đi tham gia tiếng hát truyền hình sao?” Từ tối qua không ăn cơm.

“Cô cảm thấy thế nào?” Thẩm Nghịch hỏi ngược lại.

Lại nữa, nếu như không muốn trả lời anh ta sẽ nói sang chuyện khác hoặc hỏi ngược lại.

“Còn đói không? Có muốn tôi nấu nữa không?” Loan Đậu Đậu quan tâm hỏi. Vốn dĩ mắt mù, còn không ăn cơm muốn hành hạ dạ dày đến chết sao?

Thẩm Nghịch nhẹ nhàng lắc đầu, có chút chần chừ, một lúc sau mới mở miệng: “Cậu ấy có khỏe không?”

“Cậu ấy?” Loan Đậu Đậu nhíu mày, biết rõ còn hỏi: “Cậu ấy nào? Phân ruồi, Bọ Hung hay là.........” Không nói tên Kỳ Dạ.

“Đậu Đậu.......” Thẩm Nghịch kêu tên cô, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ. Tối hôm qua cậu ấy gọi điện thoại cho anh ta, tâm tình rất lạ, anh ta cả đêm lo lắng không ngủ được. Sáng sớm đi làm rồi gặp chuyện ngoài ý muốn nhưng vẫn không yên tâm.

Loan Đậu Đậu le lưỡi không chọc anh ta nữa: “Gần đây Cappuccino rất tốt, ăn ngon ngủ ngon, hơn nữa cậu ấy còn học nấu cơm! Rất kỳ quái.......” Cái loại ngu ngốc kia lại muốn học nấu cơm, không biết phòng bếp bị phá tan hoang mấy lần. Dĩ nhiên còn không ít lần bị Bọ Hung đánh!

“Ừ.” Thẩm Nghịch chỉ đáp một tiếng giống như không phản đối.

Loan Đậu Đậu đi lên trước, ngón trỏ vuốt chân mày anh ta châm chọc: “Anh và Phân Ruồi sao lại thích nhíu mày như vậy? Không biết như vậy là mau già sao?”

Thẩm Nghịch khẽ bất đắc dĩ cười: “Tôi với Thương Ly đều đã ba mươi tuổi.”

“Không phải còn thiếu chút nữa sao.” Loan Đậu Đậu mặt dày không thừa nhận Thạch Thương Ly là một anh già.......Dù sao nhìn bọn họ không khác gì người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, không có dấu vết của ba mươi tuổi. Không có nếp nhăn, không có bụng bia.......

Thạch Lãng nhíu mắt, lông mi run rẩy, đầu thoáng hiện một vài hình ảnh. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, đáy mắt đầy phức tạp khiến Loan Đậu Đậu không hiểu. Anh ta giơ cánh tay lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Hôm nay tôi bị người ta lừa đến đó, điện thoại di động cùng ví tiền đều bị lừa mất. Tôi không biết chỗ đó lại nhìn không rõ. Không dễ dàng tìm chỗ nào có điện thoại, tôi không muốn bị người khác nhìn thấy vẻ nhếch nhác của mình nên gọi cho cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.